[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Khăn Lụa Đỏ (5)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Rõ ràng cô cũng không muốn vui mừng như vậy nhưng cô hoàn toàn không thể kiềm chế lại được.
Cái biểu cảm này của cô cũng khiến cho người khác cảm thấy ngọt ngào theo, vì thế cả Thuý Lan và Tú Trúc cũng theo đó mà mỉm cười.
Thuý Lan lại cố ý trêu Hồng Mai ở bên cạnh, cô ấy huých bả vai vào Hồng Mai rồi nói: “Đã thấy chưa? Tôi đã nói Hoài Minh không phải là người như vậy rồi mà, anh ấy không có khả năng làm cán bộ rồi thì sẽ không cần Trân Trân nữa đâu.”
Hồng Mai ăn khoai lang đỏ mà giống như ăn trái cây chua.
Cô ta kéo dài giọng nói: “Trong thư cũng chưa nói cái gì cả, còn không phải chỉ là mới mang về một cái khăn lụa thôi sao. Thời xưa lúc đẩy người đi ra chém đầu không phải trước đó cũng sẽ cho người ta ăn một bữa ngon sao. Con người mà, không thể quá đắc ý được, vui mừng quá mức hầu như đều sẽ không phải chuyện tốt.”
Hồng Mai đã quen giội nước lạnh lên người người khác.
Nhưng hôm nay ngọn lửa trên mặt và trong lòng của Trân Trân cũng không vì thế mà bùng xuống được.
Cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vui mừng một bữa cũng là vui rồi.”
Hồng Mai: “…”
Đúng là trái tim quá lớn.
*****
Dòng chữ “Trân Trân” trong bức thư cùng chiếc khăn lụa đỏ xinh đẹp kia đã làm Trân Trân vui vẻ nửa ngày trời.
Trong lúc cô vùi đầu nghiêm túc làm việc, trên mặt và đáy mắt của cô cũng không kìm ném được ý cười xán lạn.
Lúc cô nói chuyện cùng người ta giọng nói cũng trở nên lanh lảnh giống như chim hoàng oanh.
Chập tối kết thúc công việc trở về nhà.
Ráng chiều diễm lệ như bức vải mỏng khoác trên người.
Trùng điệp trên lớp hàng mi cong mịn.
Ngày hôm nay nhà họ Thị lại giống như đang ăn tết.
Lúc ăn cơm tối, Chung Mẫn Phân còn bày thêm món thịt bò đóng hộp thơm nức mũi đặt ở trên bàn cơm.
Sau khi ăn cơm chiều xong, bà lại phát cho mỗi người trong nhà ba viên kẹo – hai viên cứng một viên mềm.
Lúc phát xong kẹo, Chung Mẫn Phân còn trịnh trọng nói: “Hoài Minh gửi không ít đồ ăn ngon trở về, phần còn lại mẹ sẽ cất đi, chúng ta để dành ăn. Lúc muốn ăn cũng còn có nữa, cho nên không ai được phép lấy kẹo của mình cho người khác ăn.”
Điều này có nghĩa là đến ngay cả Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân cũng không được phép đưa kẹo của mình cho hai đứa nhỏ ăn.
Người lớn cũng là người, người lớn cũng có miệng cũng muốn được ăn kẹo.
Vốn dĩ Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân còn đang muốn đưa kẹo của mình cho Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc.
Vừa nghe Chung Mẫn Phân nói vậy, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đi lên lấy trước, sau đó ba người Trân Trân cũng từng người đi lên nhận lấy phần kẹo của mình.
Một nhà sáu người lại ngồi cùng nhau ăn kẹo.
Mọi người lột giấy gói kẹo ra rồi cẩn thận lấy kẹo bỏ vào trong miệng.
Vị ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, từng chút từng chút ngọt đến trong lòng, ngọt đến mức khiến người ta mỉm cười.
Dưới ánh đèn dầu, mọi người trao đổi ánh mắt cùng nhau mỉm cười, dường như vị ngọt đậm đà thêm năm sáu lần trên đầu lưỡi và cả trong lòng.
Trong căn phòng nhỏ u ám chật hẹp tràn ngập hương vị ngọt ngào.
*****
Lúc rửa mặt mũi xong nằm trên giường, Thị Đan Linh vẫn còn nhớ tới dư vị thịt bò đóng hộp và cả hương vị kẹo đêm nay vừa ăn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô bé được ăn món thịt bò đóng hộp quá mức thơm ngon cùng chiếc kẹo mềm tràn ngập vị sữa.
Hồi tưởng một lúc, cô bé lại ôm cánh tay Trân Trân nói: “Thím ba, cháu cảm giác thật hạnh phúc.”
Trân Trân cũng mỉm cười theo, cô nhẹ nhàng trả lời một câu: “Ừm, đúng là rất hạnh phúc.”
Thị Đan Linh cọ khuôn mặt lên cánh tay cô nói: “Có chú ba ở đây, có phải về sau đều sẽ được hạnh phúc như vậy không?”
Trân Trân nhìn lên xà nhà từ từ chớp mắt, cô vẫn nói bằng chất giọng nhẹ nhàng: “Ừm, sẽ như vậy.”
Thị Đan Linh cực kỳ thoả mãn, cô bé ôm lấy cánh tay của Trân Trân rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Còn Trân Trân vẫn luôn không có cảm giác buồn ngủ, trong đầu cô lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Một hồi vui vẻ một hồi lại cảm giác chua chát.
Màn sương dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng con gà mái già vỗ cánh trong chuồng.
Trân Trân nhẹ nhàng rút cánh tay từ trong lồng ngực của Thị Đan Linh ra rồi nhẹ chân nhẹ tay xốc chăn lên đứng dậy.
Cô khoác thêm áo bông vào, còn giúp Thị Đan Linh đắp chăn đàng hoàng lại rồi mới đi giày ra quẹt que diêm đốt ngọn đèn dầu lên.
Dưới vầng sáng nhợt nhạt của ngọn đèn dầu, Trân Trân đi đến bên chiếc rương gỗ của mình.
Cô mở chiếc rương lấy từ bên trong đó ra một chiếc khăn lụa màu đỏ tươi rồi đi đến ngồi xuống dưới ngọn đèn, cô cầm chiếc khăn trong tay nhìn đi nhìn lại một lúc.
Sau đó cô lại cẩn thận quấn chiếc khăn lụa này quanh cổ soi mình trên chiếc gương in hình hoa mẫu đơn.
Rõ ràng cô cũng không muốn vui mừng như vậy nhưng cô hoàn toàn không thể kiềm chế lại được.
Cái biểu cảm này của cô cũng khiến cho người khác cảm thấy ngọt ngào theo, vì thế cả Thuý Lan và Tú Trúc cũng theo đó mà mỉm cười.
Thuý Lan lại cố ý trêu Hồng Mai ở bên cạnh, cô ấy huých bả vai vào Hồng Mai rồi nói: “Đã thấy chưa? Tôi đã nói Hoài Minh không phải là người như vậy rồi mà, anh ấy không có khả năng làm cán bộ rồi thì sẽ không cần Trân Trân nữa đâu.”
Hồng Mai ăn khoai lang đỏ mà giống như ăn trái cây chua.
Cô ta kéo dài giọng nói: “Trong thư cũng chưa nói cái gì cả, còn không phải chỉ là mới mang về một cái khăn lụa thôi sao. Thời xưa lúc đẩy người đi ra chém đầu không phải trước đó cũng sẽ cho người ta ăn một bữa ngon sao. Con người mà, không thể quá đắc ý được, vui mừng quá mức hầu như đều sẽ không phải chuyện tốt.”
Hồng Mai đã quen giội nước lạnh lên người người khác.
Nhưng hôm nay ngọn lửa trên mặt và trong lòng của Trân Trân cũng không vì thế mà bùng xuống được.
Cô nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vui mừng một bữa cũng là vui rồi.”
Hồng Mai: “…”
Đúng là trái tim quá lớn.
*****
Dòng chữ “Trân Trân” trong bức thư cùng chiếc khăn lụa đỏ xinh đẹp kia đã làm Trân Trân vui vẻ nửa ngày trời.
Trong lúc cô vùi đầu nghiêm túc làm việc, trên mặt và đáy mắt của cô cũng không kìm ném được ý cười xán lạn.
Lúc cô nói chuyện cùng người ta giọng nói cũng trở nên lanh lảnh giống như chim hoàng oanh.
Chập tối kết thúc công việc trở về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ráng chiều diễm lệ như bức vải mỏng khoác trên người.
Trùng điệp trên lớp hàng mi cong mịn.
Ngày hôm nay nhà họ Thị lại giống như đang ăn tết.
Lúc ăn cơm tối, Chung Mẫn Phân còn bày thêm món thịt bò đóng hộp thơm nức mũi đặt ở trên bàn cơm.
Sau khi ăn cơm chiều xong, bà lại phát cho mỗi người trong nhà ba viên kẹo – hai viên cứng một viên mềm.
Lúc phát xong kẹo, Chung Mẫn Phân còn trịnh trọng nói: “Hoài Minh gửi không ít đồ ăn ngon trở về, phần còn lại mẹ sẽ cất đi, chúng ta để dành ăn. Lúc muốn ăn cũng còn có nữa, cho nên không ai được phép lấy kẹo của mình cho người khác ăn.”
Điều này có nghĩa là đến ngay cả Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân cũng không được phép đưa kẹo của mình cho hai đứa nhỏ ăn.
Người lớn cũng là người, người lớn cũng có miệng cũng muốn được ăn kẹo.
Vốn dĩ Thị Hoài Chung, Trần Thanh Mai và Trân Trân còn đang muốn đưa kẹo của mình cho Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc.
Vừa nghe Chung Mẫn Phân nói vậy, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đi lên lấy trước, sau đó ba người Trân Trân cũng từng người đi lên nhận lấy phần kẹo của mình.
Một nhà sáu người lại ngồi cùng nhau ăn kẹo.
Mọi người lột giấy gói kẹo ra rồi cẩn thận lấy kẹo bỏ vào trong miệng.
Vị ngọt lan tràn trên đầu lưỡi, từng chút từng chút ngọt đến trong lòng, ngọt đến mức khiến người ta mỉm cười.
Dưới ánh đèn dầu, mọi người trao đổi ánh mắt cùng nhau mỉm cười, dường như vị ngọt đậm đà thêm năm sáu lần trên đầu lưỡi và cả trong lòng.
Trong căn phòng nhỏ u ám chật hẹp tràn ngập hương vị ngọt ngào.
*****
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc rửa mặt mũi xong nằm trên giường, Thị Đan Linh vẫn còn nhớ tới dư vị thịt bò đóng hộp và cả hương vị kẹo đêm nay vừa ăn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô bé được ăn món thịt bò đóng hộp quá mức thơm ngon cùng chiếc kẹo mềm tràn ngập vị sữa.
Hồi tưởng một lúc, cô bé lại ôm cánh tay Trân Trân nói: “Thím ba, cháu cảm giác thật hạnh phúc.”
Trân Trân cũng mỉm cười theo, cô nhẹ nhàng trả lời một câu: “Ừm, đúng là rất hạnh phúc.”
Thị Đan Linh cọ khuôn mặt lên cánh tay cô nói: “Có chú ba ở đây, có phải về sau đều sẽ được hạnh phúc như vậy không?”
Trân Trân nhìn lên xà nhà từ từ chớp mắt, cô vẫn nói bằng chất giọng nhẹ nhàng: “Ừm, sẽ như vậy.”
Thị Đan Linh cực kỳ thoả mãn, cô bé ôm lấy cánh tay của Trân Trân rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Còn Trân Trân vẫn luôn không có cảm giác buồn ngủ, trong đầu cô lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Một hồi vui vẻ một hồi lại cảm giác chua chát.
Màn sương dày đặc bên ngoài cửa sổ.
Thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng con gà mái già vỗ cánh trong chuồng.
Trân Trân nhẹ nhàng rút cánh tay từ trong lồng ngực của Thị Đan Linh ra rồi nhẹ chân nhẹ tay xốc chăn lên đứng dậy.
Cô khoác thêm áo bông vào, còn giúp Thị Đan Linh đắp chăn đàng hoàng lại rồi mới đi giày ra quẹt que diêm đốt ngọn đèn dầu lên.
Dưới vầng sáng nhợt nhạt của ngọn đèn dầu, Trân Trân đi đến bên chiếc rương gỗ của mình.
Cô mở chiếc rương lấy từ bên trong đó ra một chiếc khăn lụa màu đỏ tươi rồi đi đến ngồi xuống dưới ngọn đèn, cô cầm chiếc khăn trong tay nhìn đi nhìn lại một lúc.
Sau đó cô lại cẩn thận quấn chiếc khăn lụa này quanh cổ soi mình trên chiếc gương in hình hoa mẫu đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro