[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Không Biết Xấu...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người phụ nữ kia nói: “Ai da, làm quân nhân cũng không dễ dàng a.”
Thân là người nhà họ Thị, tất nhiên sẽ hiểu rất rõ loại chuyện này.
Trần Thanh Mai nói theo: “Chẳng thế còn gì, bây giờ Hoài Minh là người của nhà nước, do nhà nước quản lý, đâu thể muốn làm gì thì làm được, phải đặt quốc gia lên vị trí hàng đầu, người nhà chỉ xếp tuốt đằng sau thôi.”
Mọi người ai cũng có thể hiểu được, dù sao đất nước thái bình như bây giờ đều là nhờ những người này đấu tranh giành giật trên chiến trường mà có.
So sánh ngôi nhà nhỏ của mình với sự an nguy của quốc gia, tất nhiên là cái sau quan trọng hơn hẳn.
Hội phụ nữ trò chuyện với nhau không nói được mấy câu về chuyện quốc gia đại sự.
Nói được dăm ba câu, đề tài lại quay lại về việc vặt của gia đình.
Lại có người lên tiếng hỏi Trân Trân: “Trân Trân, Hoài Minh mua khăn lụa đỏ tặng cho cô, sao không thấy cô đeo a?”
Hôm nay đúng thật là Trân Trân không quấn khăn lụa đỏ.
Khăn lụa đỏ được cô gấp gọn ngăn nắp chỉnh tề, cất ở trong hộp long não.
Trân Trân khẽ cười, nói: “Không nỡ đeo.”
Mọi người hiểu rõ.
Đối với các cô mà nói, khăn lụa đỏ là một món đồ vô cùng quý giá, đắt đỏ.
Nếu đặt vào trong tay các cô, e rằng cũng không ai nỡ mang ra ngoài.
Nhưng tình cảnh của Trân Trân bây giờ không giống thế.
Có người lại nói: “Ai da, có gì mà không nỡ a? Nếu chiếc khăn này của cô hỏng rồi, thì lại kêu Hoài Minh mua cho cô một cái khác là được. Số của Trân Trân tốt thật đấy, Hoài Minh là sĩ quan rồi, cô chỉ cần ngồi không hưởng phúc thôi.”
Trân Trân cười cười không nói tiếp, không khoe khoang cũng không ủ rũ.
Cô biết mọi người đều đang chờ, xem rốt cuộc thì cô có tốt số như vậy không, có thể hưởng phúc đó được không.
Sau một hồi tâng bốc, nhóm phụ nữ lại nói tới vấn đề khác.
Thúy Lan đi bên cạnh Trân Trân, tiếp tục nói về Thị Hoài Minh, chợt đè giọng hỏi nhỏ với Trân Trân: “Hoài Minh không thể về nhà, cô có thể tới bộ đội tìm anh ấy a, sao cô không tới đó ăn Tết với anh ấy a?”
Càng nói, giọng cô ấy càng nhỏ: “Cô không nhớ anh ấy ư?”
Nghe tới câu cuối cùng, mặt của Trân Trân không tự giác mà đỏ lên, trong lòng cũng ê ẩm chua xót.
Cô rất nhớ anh, cũng rất muốn được gặp anh, nhưng mà…
Nhưng mà, có lẽ anh không muốn gặp cô đâu nhỉ?
Trân Trân vẫn cười khẽ, nói: “Chắc hẳn anh ấy đang rất bận, tốt nhất là tôi không nên quấy rầy tới anh ấy.”
Có vẻ như Thúy Lan biết được Trân Trân đang suy nghĩ cái gì, dịu giọng an ủi cô: “Cô cứ yên tâm đi, bọn họ vừa rút quân về nên chắc chắn có rất nhiều việc, những chuyện khác còn không rảnh lo tới. Chờ khi nào sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi, hoặc là anh ấy sẽ về đây, hoặc là sẽ kêu cô qua đó.”
Dù sao thì cũng là vợ chồng, chắc chắn sẽ phải gặp mặt.
Chỉ là không biết bao giờ mới được gặp, và về sau sẽ như thế nào.
Trân Trân không dám lạc quan quá sớm, nên chỉ cười cười với Thúy Lan, gật gật đầu chứ không hưởng ứng lời cô ấy nói.
Đoàn người đi bộ đến chợ của trấn trên, dừng lại không nói chuyện phiếm nữa.
Những người khác đi tới chỗ bán thịt trước, còn Trần Thanh Mai giúp Trân Trân bày quán, sau đó thì dẫn Thị Đan Lan và Thị Hưng Quốc tới chỗ bán thịt cá.
Ruộng đất được giao khoán có trồng một ít rau dưa và trái cây, tới mùa đông cũng có tích trữ nên hôm nay không cần phải mua.
Vốn dĩ nhà họ Thị còn chuẩn bị đón Thị Hoài Minh về nhà ăn tết, biết được anh không về thì không tính tới phần anh nữa.
Nhưng vì Thị Hoài Minh đã gửi không ít tiền và tem phiếu mua hàng về nhà, cộng thêm trấn Hồng Kỳ không mua được đồ ăn quý giá gì, nên năm nay nhà họ Thị có thể trôi qua một năm giàu có khác hẳn các năm khác.
Trần Thanh Mai cầm tiền và phiếu mua hàng mà Chung Mẫn Phân đưa cho chị, sắm đồ tết nhiều hơn hẳn các nhà khác.
Chị không chỉ mua thịt lợn và cá, mà còn mua ít thịt dê về nhà.
Nhìn chị mua sắm thoải mái, những người khác đều nhịn không được mà hâm mộ.
Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi, dù sao thì không phải nhà ai cũng có thể có được một vị sĩ quan chức to như vậy.
Chuyện hương khói của phần mộ tổ tiên, đó là chuyện vô cùng hi hữu, không phải nhà ai cũng có vận may đó.
Mua xong thịt cá, trên mặt của mọi người ai nấy cũng có ý cười thỏa mãn và vui sướng.
Cầm thịt cá đã mua đi về phía cửa hàng, lại mua thêm ít đồ ăn vặt để ăn Tết âm lịch.
Tuy rằng Thị Hoài Minh gửi không ít đồ ăn về nhà, nhưng Trần Thanh Mai vẫn dắt con đi mua thêm một ít.
Khó có dịp tới trấn trên đi dạo một lần, tất nhiên là phải đi dạo hết một vòng mới thôi.
Người phụ nữ kia nói: “Ai da, làm quân nhân cũng không dễ dàng a.”
Thân là người nhà họ Thị, tất nhiên sẽ hiểu rất rõ loại chuyện này.
Trần Thanh Mai nói theo: “Chẳng thế còn gì, bây giờ Hoài Minh là người của nhà nước, do nhà nước quản lý, đâu thể muốn làm gì thì làm được, phải đặt quốc gia lên vị trí hàng đầu, người nhà chỉ xếp tuốt đằng sau thôi.”
Mọi người ai cũng có thể hiểu được, dù sao đất nước thái bình như bây giờ đều là nhờ những người này đấu tranh giành giật trên chiến trường mà có.
So sánh ngôi nhà nhỏ của mình với sự an nguy của quốc gia, tất nhiên là cái sau quan trọng hơn hẳn.
Hội phụ nữ trò chuyện với nhau không nói được mấy câu về chuyện quốc gia đại sự.
Nói được dăm ba câu, đề tài lại quay lại về việc vặt của gia đình.
Lại có người lên tiếng hỏi Trân Trân: “Trân Trân, Hoài Minh mua khăn lụa đỏ tặng cho cô, sao không thấy cô đeo a?”
Hôm nay đúng thật là Trân Trân không quấn khăn lụa đỏ.
Khăn lụa đỏ được cô gấp gọn ngăn nắp chỉnh tề, cất ở trong hộp long não.
Trân Trân khẽ cười, nói: “Không nỡ đeo.”
Mọi người hiểu rõ.
Đối với các cô mà nói, khăn lụa đỏ là một món đồ vô cùng quý giá, đắt đỏ.
Nếu đặt vào trong tay các cô, e rằng cũng không ai nỡ mang ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tình cảnh của Trân Trân bây giờ không giống thế.
Có người lại nói: “Ai da, có gì mà không nỡ a? Nếu chiếc khăn này của cô hỏng rồi, thì lại kêu Hoài Minh mua cho cô một cái khác là được. Số của Trân Trân tốt thật đấy, Hoài Minh là sĩ quan rồi, cô chỉ cần ngồi không hưởng phúc thôi.”
Trân Trân cười cười không nói tiếp, không khoe khoang cũng không ủ rũ.
Cô biết mọi người đều đang chờ, xem rốt cuộc thì cô có tốt số như vậy không, có thể hưởng phúc đó được không.
Sau một hồi tâng bốc, nhóm phụ nữ lại nói tới vấn đề khác.
Thúy Lan đi bên cạnh Trân Trân, tiếp tục nói về Thị Hoài Minh, chợt đè giọng hỏi nhỏ với Trân Trân: “Hoài Minh không thể về nhà, cô có thể tới bộ đội tìm anh ấy a, sao cô không tới đó ăn Tết với anh ấy a?”
Càng nói, giọng cô ấy càng nhỏ: “Cô không nhớ anh ấy ư?”
Nghe tới câu cuối cùng, mặt của Trân Trân không tự giác mà đỏ lên, trong lòng cũng ê ẩm chua xót.
Cô rất nhớ anh, cũng rất muốn được gặp anh, nhưng mà…
Nhưng mà, có lẽ anh không muốn gặp cô đâu nhỉ?
Trân Trân vẫn cười khẽ, nói: “Chắc hẳn anh ấy đang rất bận, tốt nhất là tôi không nên quấy rầy tới anh ấy.”
Có vẻ như Thúy Lan biết được Trân Trân đang suy nghĩ cái gì, dịu giọng an ủi cô: “Cô cứ yên tâm đi, bọn họ vừa rút quân về nên chắc chắn có rất nhiều việc, những chuyện khác còn không rảnh lo tới. Chờ khi nào sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi, hoặc là anh ấy sẽ về đây, hoặc là sẽ kêu cô qua đó.”
Dù sao thì cũng là vợ chồng, chắc chắn sẽ phải gặp mặt.
Chỉ là không biết bao giờ mới được gặp, và về sau sẽ như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trân Trân không dám lạc quan quá sớm, nên chỉ cười cười với Thúy Lan, gật gật đầu chứ không hưởng ứng lời cô ấy nói.
Đoàn người đi bộ đến chợ của trấn trên, dừng lại không nói chuyện phiếm nữa.
Những người khác đi tới chỗ bán thịt trước, còn Trần Thanh Mai giúp Trân Trân bày quán, sau đó thì dẫn Thị Đan Lan và Thị Hưng Quốc tới chỗ bán thịt cá.
Ruộng đất được giao khoán có trồng một ít rau dưa và trái cây, tới mùa đông cũng có tích trữ nên hôm nay không cần phải mua.
Vốn dĩ nhà họ Thị còn chuẩn bị đón Thị Hoài Minh về nhà ăn tết, biết được anh không về thì không tính tới phần anh nữa.
Nhưng vì Thị Hoài Minh đã gửi không ít tiền và tem phiếu mua hàng về nhà, cộng thêm trấn Hồng Kỳ không mua được đồ ăn quý giá gì, nên năm nay nhà họ Thị có thể trôi qua một năm giàu có khác hẳn các năm khác.
Trần Thanh Mai cầm tiền và phiếu mua hàng mà Chung Mẫn Phân đưa cho chị, sắm đồ tết nhiều hơn hẳn các nhà khác.
Chị không chỉ mua thịt lợn và cá, mà còn mua ít thịt dê về nhà.
Nhìn chị mua sắm thoải mái, những người khác đều nhịn không được mà hâm mộ.
Nhưng cũng chỉ có thể hâm mộ mà thôi, dù sao thì không phải nhà ai cũng có thể có được một vị sĩ quan chức to như vậy.
Chuyện hương khói của phần mộ tổ tiên, đó là chuyện vô cùng hi hữu, không phải nhà ai cũng có vận may đó.
Mua xong thịt cá, trên mặt của mọi người ai nấy cũng có ý cười thỏa mãn và vui sướng.
Cầm thịt cá đã mua đi về phía cửa hàng, lại mua thêm ít đồ ăn vặt để ăn Tết âm lịch.
Tuy rằng Thị Hoài Minh gửi không ít đồ ăn về nhà, nhưng Trần Thanh Mai vẫn dắt con đi mua thêm một ít.
Khó có dịp tới trấn trên đi dạo một lần, tất nhiên là phải đi dạo hết một vòng mới thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro