[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Không Biết Xấu...
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đi dạo xong, Trần Thanh Mai tới chỗ của Trân Trân, giúp cô dọn chỗ đậu rang chưa bán hết lên xe đẩy, cũng đặt hết chỗ đồ tết chị vừa mua lên xe, kéo tay xe đẩy, cùng nhau về nhà.
Trên đường về nhà, các gia đình đều phát cho con nhỏ nhà mình mỗi đứa hai viên kẹo.
Trong miệng bọn nhỏ ngậm kẹo, nói chuyện cũng mang theo hương vị ngọt ngào, bước chân hăng hái hơn lúc đi rất nhiều.
Họ về tới thôn khi mặt trời đã ngả về tây.
Bụng thì đói, về đến nhà phải nhóm lửa nấu cơm, vì thế mà trong thôn xóm có vài ngọn khói bếp bốc lên lượn lờ.
Chung Mẫn Phân đã cơm nước xong xuôi, nhưng vẫn chưa ăn mà chờ Trần Thanh Mai, Trân Trân và hai đứa nhỏ về nhà rồi cùng ăn.
Thấy bốn người về tới, bà nhóm lửa hâm nóng cơm trong nồi, rồi cùng họ ngồi xuống ăn cơm.
Cái miệng của Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc không chịu nằm yên, luôn mồm tranh nhau kể cho Chung Mẫn Phân nghe những điều đặc sắc mà chúng thấy khi đi dạo chợ.
Một năm bọn chúng không được đi dạo chợ mấy lần, cho nên lần nào đi cũng vô cùng hưng phấn.
Điều làm chúng vui vẻ nhất, thực ra là vì trong nhà đã mua rất nhiều đồ ăn ngon.
Không khí ngày tết từng chút từng chút được hâm nóng.
Đối với người nghèo mà nói, ăn tết có thể được ăn đồ ăn ngon, mặc một bộ đồ mới, đó chính là điều hạnh phúc nhất của năm.
Trên mặt dào dạt ý cười, tất cả chúng đều được toát ra từ sâu trong tim.
Bọn nhỏ tràn đầy năng lượng, rong ruổi bên ngoài nửa ngày trời cũng không biết mệt.
Sau khi cơm nước xong, đôi chân của Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc không chịu ngồi yên, lại chạy ra ngoài chơi.
Trân Trân, Trần Thanh Mai và Chung Mẫn Phân không ra ngoài mà ở nhà hấp màn thầu và bánh bao, chiên viên củ cải.
Bột mì sống được bọc trong một tấm vải rồi đem đi hâm nóng, đợi sau khi bột đã nghỉ đủ, thì gỡ ra vo chúng thành cục.
Trần Thanh Mai lấy cái chậu ra, nhào bột với dung dịch kiềm, cười nói: “Hôm nay cho bột nghỉ vừa vặn quá.”
Nghỉ vừa đủ thì màn thầu và bánh bao được hấp ra mới mềm và xốp, ăn rất ngon.
Chung Mẫn Phân và Trân Trân ngồi gần đó nhặt rau, rửa củ cải, băm thịt để làm nhân bánh.
Bánh bao nhân củ cải cộng thêm ít tóp mỡ, viên củ cải thì làm từ củ cải trắng trộn với cà rốt xanh và thịt băm.
Củ cải trắng và thịt heo đã chiên qua dầu đều phải băm thành vụn nhỏ, còn cà rốt xanh thì cắt thành lát mỏng.
Việc cắt rau cũng như các việc đòi hỏi cần phải có sự tinh tế tỉ mỉ thì đều do Trân Trân làm.
Cô khéo tay, nấu cơm ngon hơn so với người bình thường, kỹ thuật cắt rau cũng là hạng nhất.
Mẹ chồng nàng dâu ba người vừa làm vừa nói chuyện rôm rả trong căn nhà bếp nho nhỏ, chủ yếu đề cập tới những vấn đề vui vẻ, làm cho trên gương mặt của ai nấy đều hiện lên nụ cười vui mừng.
Trong lúc nói chuyện đã hấp được hai vỉ màn thầu.
Bánh bao được vo tròn rồi đặt lên vỉ, bắt đầu hấp nồi bánh bao tiếp theo.
Trong khi đợi hấp màn thầu và bánh bao, Trân Trân cho viên củ cải vào chiên.
Lúc màn thầu và bánh bao được hấp xong, đúng lúc viên củ cải cũng đã được chiên thành màu vàng giòn.
Vừa hay Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đã chạy về nhà, cũng mặc kệ bánh bao vừa mới ra lò còn nóng, hai chị em chia nhau một cái bánh bao, chỉ dùng mấy miếng đã ăn sạch sẽ, sau đó mỗi người lại ăn một viên củ cải đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
Ăn xong không có việc gì làm, lại chạy ra ngoài chơi với bạn.
Làm xong mấy thứ này, công việc của nửa ngày nay cũng đã hoàn thành tương đối.
Trân Trân cất màn thầu và bánh bao vào trong sọt, Trần Thanh Mai đem vỉ hấp, lồng và vải che đi giặt sạch sẽ.
Dọn dẹp xong nhà bếp, chị em dâu hai người đi tới trong viện phơi vải che.
Giơ tay hất vải che lên dây phơi quần áo, Trần Thanh Mai cười nói: “Tuy rằng Hoài Minh không thể về nhà, nhưng năm nay gia đình chúng ta cũng sẽ trôi qua một năm vui vẻ dễ chịu. Trân Trân, em đừng sốt ruột, sớm hay muộn thì Hoài Minh cũng sẽ trở về.”
Trên mặt Trân Trân cũng đầy ý cười: “Chị dâu, em không sốt ruột.”
Hai người vừa nói chuyện vừa phơi hết chỗ vải bố đó.
Đang muốn xoay người đi về phía nhà bếp, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy ngoài cổng có một người đàn ông xa lạ mà các cô chưa từng được gặp đứng chờ ở đó.
Người đàn ông này ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc đã có màu hoa râm, trên người mặc một chiếc áo bông cũ nát, gương mặt hóp lại, trông rất gầy gò.
Cả hai liếc nhìn nhau, xác định rằng cả hai người đều không quen biết ông ta.
Trong mắt toát lên vẻ thắc mắc, Trần Thanh Mai nhìn ông cụ, lên tiếng hỏi: “Ông tìm ai ạ?”
Đi dạo xong, Trần Thanh Mai tới chỗ của Trân Trân, giúp cô dọn chỗ đậu rang chưa bán hết lên xe đẩy, cũng đặt hết chỗ đồ tết chị vừa mua lên xe, kéo tay xe đẩy, cùng nhau về nhà.
Trên đường về nhà, các gia đình đều phát cho con nhỏ nhà mình mỗi đứa hai viên kẹo.
Trong miệng bọn nhỏ ngậm kẹo, nói chuyện cũng mang theo hương vị ngọt ngào, bước chân hăng hái hơn lúc đi rất nhiều.
Họ về tới thôn khi mặt trời đã ngả về tây.
Bụng thì đói, về đến nhà phải nhóm lửa nấu cơm, vì thế mà trong thôn xóm có vài ngọn khói bếp bốc lên lượn lờ.
Chung Mẫn Phân đã cơm nước xong xuôi, nhưng vẫn chưa ăn mà chờ Trần Thanh Mai, Trân Trân và hai đứa nhỏ về nhà rồi cùng ăn.
Thấy bốn người về tới, bà nhóm lửa hâm nóng cơm trong nồi, rồi cùng họ ngồi xuống ăn cơm.
Cái miệng của Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc không chịu nằm yên, luôn mồm tranh nhau kể cho Chung Mẫn Phân nghe những điều đặc sắc mà chúng thấy khi đi dạo chợ.
Một năm bọn chúng không được đi dạo chợ mấy lần, cho nên lần nào đi cũng vô cùng hưng phấn.
Điều làm chúng vui vẻ nhất, thực ra là vì trong nhà đã mua rất nhiều đồ ăn ngon.
Không khí ngày tết từng chút từng chút được hâm nóng.
Đối với người nghèo mà nói, ăn tết có thể được ăn đồ ăn ngon, mặc một bộ đồ mới, đó chính là điều hạnh phúc nhất của năm.
Trên mặt dào dạt ý cười, tất cả chúng đều được toát ra từ sâu trong tim.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn nhỏ tràn đầy năng lượng, rong ruổi bên ngoài nửa ngày trời cũng không biết mệt.
Sau khi cơm nước xong, đôi chân của Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc không chịu ngồi yên, lại chạy ra ngoài chơi.
Trân Trân, Trần Thanh Mai và Chung Mẫn Phân không ra ngoài mà ở nhà hấp màn thầu và bánh bao, chiên viên củ cải.
Bột mì sống được bọc trong một tấm vải rồi đem đi hâm nóng, đợi sau khi bột đã nghỉ đủ, thì gỡ ra vo chúng thành cục.
Trần Thanh Mai lấy cái chậu ra, nhào bột với dung dịch kiềm, cười nói: “Hôm nay cho bột nghỉ vừa vặn quá.”
Nghỉ vừa đủ thì màn thầu và bánh bao được hấp ra mới mềm và xốp, ăn rất ngon.
Chung Mẫn Phân và Trân Trân ngồi gần đó nhặt rau, rửa củ cải, băm thịt để làm nhân bánh.
Bánh bao nhân củ cải cộng thêm ít tóp mỡ, viên củ cải thì làm từ củ cải trắng trộn với cà rốt xanh và thịt băm.
Củ cải trắng và thịt heo đã chiên qua dầu đều phải băm thành vụn nhỏ, còn cà rốt xanh thì cắt thành lát mỏng.
Việc cắt rau cũng như các việc đòi hỏi cần phải có sự tinh tế tỉ mỉ thì đều do Trân Trân làm.
Cô khéo tay, nấu cơm ngon hơn so với người bình thường, kỹ thuật cắt rau cũng là hạng nhất.
Mẹ chồng nàng dâu ba người vừa làm vừa nói chuyện rôm rả trong căn nhà bếp nho nhỏ, chủ yếu đề cập tới những vấn đề vui vẻ, làm cho trên gương mặt của ai nấy đều hiện lên nụ cười vui mừng.
Trong lúc nói chuyện đã hấp được hai vỉ màn thầu.
Bánh bao được vo tròn rồi đặt lên vỉ, bắt đầu hấp nồi bánh bao tiếp theo.
Trong khi đợi hấp màn thầu và bánh bao, Trân Trân cho viên củ cải vào chiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc màn thầu và bánh bao được hấp xong, đúng lúc viên củ cải cũng đã được chiên thành màu vàng giòn.
Vừa hay Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc đã chạy về nhà, cũng mặc kệ bánh bao vừa mới ra lò còn nóng, hai chị em chia nhau một cái bánh bao, chỉ dùng mấy miếng đã ăn sạch sẽ, sau đó mỗi người lại ăn một viên củ cải đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
Ăn xong không có việc gì làm, lại chạy ra ngoài chơi với bạn.
Làm xong mấy thứ này, công việc của nửa ngày nay cũng đã hoàn thành tương đối.
Trân Trân cất màn thầu và bánh bao vào trong sọt, Trần Thanh Mai đem vỉ hấp, lồng và vải che đi giặt sạch sẽ.
Dọn dẹp xong nhà bếp, chị em dâu hai người đi tới trong viện phơi vải che.
Giơ tay hất vải che lên dây phơi quần áo, Trần Thanh Mai cười nói: “Tuy rằng Hoài Minh không thể về nhà, nhưng năm nay gia đình chúng ta cũng sẽ trôi qua một năm vui vẻ dễ chịu. Trân Trân, em đừng sốt ruột, sớm hay muộn thì Hoài Minh cũng sẽ trở về.”
Trên mặt Trân Trân cũng đầy ý cười: “Chị dâu, em không sốt ruột.”
Hai người vừa nói chuyện vừa phơi hết chỗ vải bố đó.
Đang muốn xoay người đi về phía nhà bếp, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn, chỉ thấy ngoài cổng có một người đàn ông xa lạ mà các cô chưa từng được gặp đứng chờ ở đó.
Người đàn ông này ước chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, tóc đã có màu hoa râm, trên người mặc một chiếc áo bông cũ nát, gương mặt hóp lại, trông rất gầy gò.
Cả hai liếc nhìn nhau, xác định rằng cả hai người đều không quen biết ông ta.
Trong mắt toát lên vẻ thắc mắc, Trần Thanh Mai nhìn ông cụ, lên tiếng hỏi: “Ông tìm ai ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro