[Thập Niên 70] Nàng Dâu Yêu Kiều Trong Đại Viện
Không Xứng. (4)
Thư Thư Thư
2024-08-22 11:43:27
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thị Hoài Hà gật đầu cười nói: “Nhận được rồi, không phải hôm nay bèn tranh thủ thời gian tới đây sao, thằng ba thật đúng là mang thể diện về cho nhà họ Thị chúng ta mà, bây giờ đi ra ngoài cũng có mặt mũi rồi.”
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ở bên cạnh cũng ầm ĩ lên tiếng: “Chúng cháu cũng vậy đó, mấy ngày nay chúng cháu đi học, các bạn cùng lớp ai cũng nhiệt tình với chúng cháu. Chú Ba làm cán bộ, mấy bạn đó hâm mộ chết đi được!”
Thời gian khổ sở kia đã sớm qua rồi.
Bây giờ nói đến chuyện này, người một nhà đều chỉ có vui vẻ.
Trân Trân không xen vào nhiều, tiếp tục lo nấu cơm, ánh lửa trong bếp chiếu rọi khiến cho mặt cô đỏ bừng rạng rỡ.
Không lâu sau, Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai bận rộn cũng về đến nhà.
Trong nhà lại càng thêm rộn ràng, khắp phòng đều là tiếng nói tiếng la, lâu lâu lại truyền ra một hồi tiếng cười.
Đêm nay ở nhà có rất nhiều người ăn cơm, Thị Hoài Chung bèn dọn bàn bát tiên ra giữa nhà.
Ngồi xuống ăn cơm, đề tài mọi người nói chuyện vẫn là về Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Hà nói: “Chuyện này thật sự khiến người khác khó mà tin được, quá bất ngờ, lúc nghe tin con thật sự vui sướng muốn chết, mấy năm nay thằng ba hoàn toàn không có tin tức gì, trước kia con thật sự cho rằng nó…”
Lời sau đó cũng không nói ra, mà lại nói: “Hoài Minh nhà ta, từ nhỏ đã thấy sẽ có tiền đồ rồi! Nó ấy à, sinh ra cũng không giống người bình thường, con đã sớm biết, sớm hay muộn gì nó cũng thành tài mà!”
Người trong nhà đều đồng ý với lời của Thị Hoài Hà, nhao nhao gật đầu.
Cơm nước xong cả nhà Thị Hoài Hà cũng không rời đi ngay lập tức.
Thị Hoài Hà kéo Chung Mẫn Phân vào phòng, hai mẹ con lại thì thầm nói chuyện một lúc lâu.
Thị Hoài Chung hỏi thăm em rể, Trần Thanh Mai và Trân Trân thì thêu thùa may vá, thuận tiện trông coi năm đứa nhỏ.
Thị Hoài Hà và Chung Mẫn Phân nói chuyện ở trong phòng, đầu tiên là nắm tay nhau khóc một hồi.
Khóc xong trong lòng cũng hoàn toàn sảng khoái, chỉ còn lại vui vẻ.
Nói đến Thị Hoài Minh giành ánh sáng vinh quang về cho nhà họ Thị, Thị Hoài Hà hít mũi một cái chợt nói: “Để Lâm Trân Trân kia chiếm hời rồi.”
Chung Mẫn Phân không thích nghe thấy lời này, chỉ nói: “Con nói gì vậy chứ.”
“Còn không phải sao?” Thị Hoài Hà nói thẳng: “Không phải là để cô ta chiếm lời lớn hay sao? Thằng ba vất vả đánh giặt ở bên ngoài năm năm, lên được cán bộ, cô ta lại dễ dàng trở thành người nhà cán bộ, sau này còn có thể hưởng phúc lớn nữa chứ.”
Chung Mẫn Phân nói: “Đây là điều Trân Trân nên nhận được.”
Thị Hoài Hà hừ một tiếng: “Theo con thấy thì chẳng hề xứng đáng chút nào, cô ta cơ bản là chẳng hề xứng với thằng ba. Trước kia con nhìn cô ta không vừa mắt, bây giờ thằng ba làm cán bộ, con lại càng không vừa mắt. Nếu không phải lúc trước mẹ cứ nhất định phải để thằng ba cưới cô ta, thằng ba mới không thèm cưới cô ta làm vợ đâu. Nếu không phải có cô ta ở đây níu chân, lấy điều kiện bây giờ của thằng ba, muốn tìm người gì mà không được? Hoàn toàn có thể tìm được một cô gái trong thành phố.”
Chung Mẫn Phân nhẹ nhàng hít một hơi: “Mẹ không thích mấy cô gái trong thành phố, mẹ thích Trân Trân! Hoài Minh và Trân Trân từ nhỏ được đính hôn, là người có hôn ước, đến tuổi thì nên cưới Trân Trân!”
Thị Hoài Hà cười một cái: “Mẹ thích thì có ích lợi gì chứ, thằng ba lại chẳng thích, mẹ không nhìn ra được sao, thằng ba và cô ta cũng chẳng phải là người chung đường. Hôn ước được định từ bé thì làm sao chứ, bây giờ đã là thời đại mới xã hội mới rồi, không còn chuyện cha mẹ sắp xếp nữa. Cha mẹ sắp xếp là hôn nhân phong kiến, con còn nghe lời đồn, nói rằng có thể thằng ba sẽ bỏ cô ta đấy.”
Chung Mẫn Phân nghe vậy trừng mắt.
Bà vỗ đùi một cái: “Bỏ Trân Trân? Mẹ xem nó có dám không! Nó muốn bỏ Trân Trân, trước tiên phải thông qua sự đồng ý của mẹ đã. Trừ khi mẹ chết, nếu không nó đừng hòng đuổi Trân Trân ra khỏi cửa nhà họ Thị chúng ta! Người còn chưa về tới nhà, mà nó dám nghĩ về chuyện đó rồi sao?”
Thị Hoài Hà ôi một tiếng: “Mẹ à, sao mẹ lại bênh vực người ngoài rồi? Thằng ba cưới vợ là cho nó, cũng đâu phải cưới vợ cho mẹ. Thời đại nay đã khác rồi, mẹ như vậy, không phải là hủy hoại cả cuộc đời của thằng ba sao?”
Chung Mẫn Phân tiếp lời và hỏi: “Vậy thì cuộc đời của Trân Trân thì sao?”
Thị Hoài Hà: “Mẹ à, sao mẹ cứ bênh vực cho người ngoài vậy, thằng ba mới là con ruột của mẹ cơ mà! Bây giờ nó là cán bộ cấp trung đoàn, cấp trung đoàn đó! Nó muốn vẻ ngoài cũng có vẻ ngoài, muốn tài năng thì có tài năng, để nó sống cả đời với Trân Trân, mẹ không cảm thấy thiệt thòi à! Theo con thấy không bằng mẹ cứ khuyên bảo Trân Trân đi, để cho cô ta tự đề nghị ly hôn, thành toàn cho Hoài Minh.”
Thị Hoài Hà gật đầu cười nói: “Nhận được rồi, không phải hôm nay bèn tranh thủ thời gian tới đây sao, thằng ba thật đúng là mang thể diện về cho nhà họ Thị chúng ta mà, bây giờ đi ra ngoài cũng có mặt mũi rồi.”
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc ở bên cạnh cũng ầm ĩ lên tiếng: “Chúng cháu cũng vậy đó, mấy ngày nay chúng cháu đi học, các bạn cùng lớp ai cũng nhiệt tình với chúng cháu. Chú Ba làm cán bộ, mấy bạn đó hâm mộ chết đi được!”
Thời gian khổ sở kia đã sớm qua rồi.
Bây giờ nói đến chuyện này, người một nhà đều chỉ có vui vẻ.
Trân Trân không xen vào nhiều, tiếp tục lo nấu cơm, ánh lửa trong bếp chiếu rọi khiến cho mặt cô đỏ bừng rạng rỡ.
Không lâu sau, Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai bận rộn cũng về đến nhà.
Trong nhà lại càng thêm rộn ràng, khắp phòng đều là tiếng nói tiếng la, lâu lâu lại truyền ra một hồi tiếng cười.
Đêm nay ở nhà có rất nhiều người ăn cơm, Thị Hoài Chung bèn dọn bàn bát tiên ra giữa nhà.
Ngồi xuống ăn cơm, đề tài mọi người nói chuyện vẫn là về Thị Hoài Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thị Hoài Hà nói: “Chuyện này thật sự khiến người khác khó mà tin được, quá bất ngờ, lúc nghe tin con thật sự vui sướng muốn chết, mấy năm nay thằng ba hoàn toàn không có tin tức gì, trước kia con thật sự cho rằng nó…”
Lời sau đó cũng không nói ra, mà lại nói: “Hoài Minh nhà ta, từ nhỏ đã thấy sẽ có tiền đồ rồi! Nó ấy à, sinh ra cũng không giống người bình thường, con đã sớm biết, sớm hay muộn gì nó cũng thành tài mà!”
Người trong nhà đều đồng ý với lời của Thị Hoài Hà, nhao nhao gật đầu.
Cơm nước xong cả nhà Thị Hoài Hà cũng không rời đi ngay lập tức.
Thị Hoài Hà kéo Chung Mẫn Phân vào phòng, hai mẹ con lại thì thầm nói chuyện một lúc lâu.
Thị Hoài Chung hỏi thăm em rể, Trần Thanh Mai và Trân Trân thì thêu thùa may vá, thuận tiện trông coi năm đứa nhỏ.
Thị Hoài Hà và Chung Mẫn Phân nói chuyện ở trong phòng, đầu tiên là nắm tay nhau khóc một hồi.
Khóc xong trong lòng cũng hoàn toàn sảng khoái, chỉ còn lại vui vẻ.
Nói đến Thị Hoài Minh giành ánh sáng vinh quang về cho nhà họ Thị, Thị Hoài Hà hít mũi một cái chợt nói: “Để Lâm Trân Trân kia chiếm hời rồi.”
Chung Mẫn Phân không thích nghe thấy lời này, chỉ nói: “Con nói gì vậy chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Còn không phải sao?” Thị Hoài Hà nói thẳng: “Không phải là để cô ta chiếm lời lớn hay sao? Thằng ba vất vả đánh giặt ở bên ngoài năm năm, lên được cán bộ, cô ta lại dễ dàng trở thành người nhà cán bộ, sau này còn có thể hưởng phúc lớn nữa chứ.”
Chung Mẫn Phân nói: “Đây là điều Trân Trân nên nhận được.”
Thị Hoài Hà hừ một tiếng: “Theo con thấy thì chẳng hề xứng đáng chút nào, cô ta cơ bản là chẳng hề xứng với thằng ba. Trước kia con nhìn cô ta không vừa mắt, bây giờ thằng ba làm cán bộ, con lại càng không vừa mắt. Nếu không phải lúc trước mẹ cứ nhất định phải để thằng ba cưới cô ta, thằng ba mới không thèm cưới cô ta làm vợ đâu. Nếu không phải có cô ta ở đây níu chân, lấy điều kiện bây giờ của thằng ba, muốn tìm người gì mà không được? Hoàn toàn có thể tìm được một cô gái trong thành phố.”
Chung Mẫn Phân nhẹ nhàng hít một hơi: “Mẹ không thích mấy cô gái trong thành phố, mẹ thích Trân Trân! Hoài Minh và Trân Trân từ nhỏ được đính hôn, là người có hôn ước, đến tuổi thì nên cưới Trân Trân!”
Thị Hoài Hà cười một cái: “Mẹ thích thì có ích lợi gì chứ, thằng ba lại chẳng thích, mẹ không nhìn ra được sao, thằng ba và cô ta cũng chẳng phải là người chung đường. Hôn ước được định từ bé thì làm sao chứ, bây giờ đã là thời đại mới xã hội mới rồi, không còn chuyện cha mẹ sắp xếp nữa. Cha mẹ sắp xếp là hôn nhân phong kiến, con còn nghe lời đồn, nói rằng có thể thằng ba sẽ bỏ cô ta đấy.”
Chung Mẫn Phân nghe vậy trừng mắt.
Bà vỗ đùi một cái: “Bỏ Trân Trân? Mẹ xem nó có dám không! Nó muốn bỏ Trân Trân, trước tiên phải thông qua sự đồng ý của mẹ đã. Trừ khi mẹ chết, nếu không nó đừng hòng đuổi Trân Trân ra khỏi cửa nhà họ Thị chúng ta! Người còn chưa về tới nhà, mà nó dám nghĩ về chuyện đó rồi sao?”
Thị Hoài Hà ôi một tiếng: “Mẹ à, sao mẹ lại bênh vực người ngoài rồi? Thằng ba cưới vợ là cho nó, cũng đâu phải cưới vợ cho mẹ. Thời đại nay đã khác rồi, mẹ như vậy, không phải là hủy hoại cả cuộc đời của thằng ba sao?”
Chung Mẫn Phân tiếp lời và hỏi: “Vậy thì cuộc đời của Trân Trân thì sao?”
Thị Hoài Hà: “Mẹ à, sao mẹ cứ bênh vực cho người ngoài vậy, thằng ba mới là con ruột của mẹ cơ mà! Bây giờ nó là cán bộ cấp trung đoàn, cấp trung đoàn đó! Nó muốn vẻ ngoài cũng có vẻ ngoài, muốn tài năng thì có tài năng, để nó sống cả đời với Trân Trân, mẹ không cảm thấy thiệt thòi à! Theo con thấy không bằng mẹ cứ khuyên bảo Trân Trân đi, để cho cô ta tự đề nghị ly hôn, thành toàn cho Hoài Minh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro