Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Mùi Dâm Còn Thà...
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Triệu Bảo Châu và Hàn Kiến Hoằng lần lượt về đến nhà một trước một sau.
Vương Quế Hoa không ngủ, ngồi ở trong sân thêu hoa văn lên đôi giày vải.
"Kiến Hoằng đã về rồi à? Sao lại uống nhiều rượu như thế?" Bà buông kim thêu ra, Vương Quế Hoa đi lên dìu anh, nén giận hỏi Triệu Bảo Châu: "Sao lại không đỡ Kiến Hoằng?"
"Mẹ, con không sao." Hàn Kiến Hoằng nói với đôi mắt lờ đờ mông lung, đi đứng xiêu vẹo.
Triệu Bảo Châu thầm khinh bỉ anh trong lòng, giả vờ giống thật đấy.
Vương Quế Hoa sợ hãi, nhanh chóng dìu anh vào trong nhà nghỉ ngơi, Hàn Kiến Hoằng vừa nằm lên giường đã ngủ.
Triệu Bảo Châu cũng trở về phòng mình, khóa cửa phòng lại.
Một lát sau, Vương Quế Hoa dặn dò cô ở cửa: "Nếu nửa đêm Kiến Hoằng tỉnh dậy vì đau đầu, con nhớ đi nấu đường đỏ cho nó uống tỉnh rượu."
Triệu Bảo Châu không đáp lại, những hành động mờ ám mà Hàn Kiến Hoằng làm với mình trong suốt quãng đường trở về không xóa tan được. Bây giờ cô đang rất nứng, quần lót ướt sũng đầy khó chịu.
Cô ngồi trên giường, nhìn về phía Hàn Kiến Hoằng, nhớ lại những lời dâm đãng mà anh nói, tim Triệu Bảo Châu đập nhanh hơn, vô cùng căng thẳng.
Cô không muốn phải cúi mặt đi tìm Hàn Kiến Hoằng, sợ anh lại làm ầm ĩ kéo theo chuyện gì. Cô rối rắm một lúc, quyết định giả vờ như mình không biết gì cả.
Dù sao cô cứ ở lì trong phòng không đi ra thì anh cũng không thể làm gì được cô cả.
Sau khi quyết định xong, Triệu Bảo Châu nằm lên giường, quấn chăn kín đầu, bên dưới vô cùng ngứa ngáy nên rất khó chịu. Cô đưa tay sờ, lúc dần có cảm giác rồi, cô đỏ mặt, bắt chước theo Hàn Kiến Hoằng ma sát qua lại, cảm giác tê dại ngày càng tăng, nhưng lại không đạt được đến mức cô muốn.
Cơ thể càng lúc càng khó chịu hơn, nước trên quần lót càng lúc càng nhiều, Triệu Bảo Châu đứng lên, chuẩn bị đi thay quần.
Thay rồi sẽ không ngứa nữa.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng lộc cộc. Có người đang mở cửa, tim Triệu Bảo Châu như muốn vọt lên, cô đoán là Hàn Kiến Hoằng, ngồi yên lặng.
m thanh kia vang lên một lúc rồi ngừng lại, Triệu Bảo Châu nghĩ anh đã bỏ cuộc rồi, nhẹ nhàng thở ra. Một lúc sau, mành cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, Triệu Bảo Châu hoảng sợ.
Cô nhìn qua, đầu Hàn Kiến Hoằng dán lên cửa sổ, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Triệu Bảo Châu luống cuống tay chân không kịp đi thay quần mà vội đi qua kéo màn.
Cửa sổ chỉ có hai miếng gỗ đóng đinh, tay Hàn Kiến Hoằng trực tiếp luồn vào trong, nắm lấy cổ tay cô: "Đổi ý à?"
Triệu Bảo Châu lui về sau, nhưng sức lực của anh áp đảo nên cô chỉ rước lấy một cơn đau."
"Buông ra."
Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng sáng quắc, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô. Vừa rồi anh đã thấy được, cười nhạo: "Mùi nồng như vậy rồi mà còn giả vờ."
Triệu Bảo Châu chột dạ rũ mắt, cô hoảng hốt.
"Mở cửa ra."
Triệu Bảo Châu không muốn nghe anh nói: "Anh buông tay ra trước đi."
Hàn Kiến Hoằng buông tay ra, Triệu Bảo Châu nhanh chóng kéo màn lại, chui vào trong chăn, làm mọi thứ trôi chảy lưu loát, không thèm ngoái đầu lại nhìn Hàn Kiến Hoằng một cái nào.
Ngoài cửa sổ im ắng, không có động tĩnh. Ngay lúc Triệu Bảo Châu nghĩ anh đi rồi, đột nhiên vang lên một loạt âm thanh sột soạt sột soạt. Triệu Bảo Châu nhắm mắt lại làm bộ không nghe.
Hình như có thứ gì đó bị chặt đứt, trong phòng vang lên một tiếng bịch, Triệu Bảo Châu sợ hãi bật dậy.
Cô không tin Hàn Kiến Hoằng dám tạo ra động tĩnh quấy nhiễu Vương Quế Hoa, nhiều nhất cũng chỉ là tức giận loanh quanh chỗ nào đó, chờ anh ồn ào xong rồi cũng trở về thôi.
"Đã ướt thành như vậy rồi còn giả vờ." Giọng nói của Hàn Kiến Hoằng vang lên bên tai, Triệu Bảo Châu hoảng sợ xốc chăn ngồi dậy, lập tức nhìn thấy anh đứng ở bên giường, cơ thể cao lớn gần như che khuất ánh sáng trong phòng.
Mặt Triệu Bảo Châu đỏ như muốn nhỏ máu: "Anh... Anh vào bằng cách nào?"
Cô nhìn cửa sổ, hai đầu gỗ đã bị dỡ xuống, Hàn Kiến Hoằng đã vào từ cửa sổ.
Hàn Kiến Hoằng không nhiều lời, lập tức cởi quần ra. Dương vật thô to nảy ra từ bụng anh, quơ lên quơ xuống. Anh tiến lên phía trước, dương vật đập trực tiếp lên mặt Triệu Bảo Châu, đánh lên mặt Triệu Bảo Châu từng đợt, gân xanh bên trên trông vô cùng dữ tợn.
Đây không phải lần đầu Triệu Bảo Châu thấy, trong lòng lạ lẫm, không hiểu sao cái này của anh lại lớn hơn người ta, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy.
Yết hầu Hàn Kiến Hoằng khẽ động: "Liếm cho tôi trước đi."
Triệu Bảo Châu quay mặt sang chỗ khác.
Hàn Kiến Hoằng cười lạnh, được lắm, về nhà xong là trở mặt ngay.
Bàn tay to của anh đưa qua, kéo chăn ném xuống đất. Không còn gì che chắn, Triệu Bảo Châu cuộn người lùi lại phía sau, Hàn Kiến Hoằng cong người áp sát vào cô, ra sức kéo cô ra khỏi giường, tách đầu gối của cô ra, đưa tay qua sờ quần lót của cô.
Trong lòng bàn tay đều là nước, mùi nồng nặc.
"Mùi này còn thành thật hơn người nữa."
Trong lúc rối rắm, Hàn Kiến Hoằng đã cởi quần lót của cô ra, bên trong dính đầy chất lỏng màu trắng. Anh ngửi một chút, cười đắc ý, bắt lấy đùi Triệu Bảo Châu, nâng lên ấn vào dương vật mình. Sau đó anh đỡ lấy quy đầu, cắm thẳng vào trong âm đạo trơn ướt của cô.
"A..."
Vương Quế Hoa không ngủ, ngồi ở trong sân thêu hoa văn lên đôi giày vải.
"Kiến Hoằng đã về rồi à? Sao lại uống nhiều rượu như thế?" Bà buông kim thêu ra, Vương Quế Hoa đi lên dìu anh, nén giận hỏi Triệu Bảo Châu: "Sao lại không đỡ Kiến Hoằng?"
"Mẹ, con không sao." Hàn Kiến Hoằng nói với đôi mắt lờ đờ mông lung, đi đứng xiêu vẹo.
Triệu Bảo Châu thầm khinh bỉ anh trong lòng, giả vờ giống thật đấy.
Vương Quế Hoa sợ hãi, nhanh chóng dìu anh vào trong nhà nghỉ ngơi, Hàn Kiến Hoằng vừa nằm lên giường đã ngủ.
Triệu Bảo Châu cũng trở về phòng mình, khóa cửa phòng lại.
Một lát sau, Vương Quế Hoa dặn dò cô ở cửa: "Nếu nửa đêm Kiến Hoằng tỉnh dậy vì đau đầu, con nhớ đi nấu đường đỏ cho nó uống tỉnh rượu."
Triệu Bảo Châu không đáp lại, những hành động mờ ám mà Hàn Kiến Hoằng làm với mình trong suốt quãng đường trở về không xóa tan được. Bây giờ cô đang rất nứng, quần lót ướt sũng đầy khó chịu.
Cô ngồi trên giường, nhìn về phía Hàn Kiến Hoằng, nhớ lại những lời dâm đãng mà anh nói, tim Triệu Bảo Châu đập nhanh hơn, vô cùng căng thẳng.
Cô không muốn phải cúi mặt đi tìm Hàn Kiến Hoằng, sợ anh lại làm ầm ĩ kéo theo chuyện gì. Cô rối rắm một lúc, quyết định giả vờ như mình không biết gì cả.
Dù sao cô cứ ở lì trong phòng không đi ra thì anh cũng không thể làm gì được cô cả.
Sau khi quyết định xong, Triệu Bảo Châu nằm lên giường, quấn chăn kín đầu, bên dưới vô cùng ngứa ngáy nên rất khó chịu. Cô đưa tay sờ, lúc dần có cảm giác rồi, cô đỏ mặt, bắt chước theo Hàn Kiến Hoằng ma sát qua lại, cảm giác tê dại ngày càng tăng, nhưng lại không đạt được đến mức cô muốn.
Cơ thể càng lúc càng khó chịu hơn, nước trên quần lót càng lúc càng nhiều, Triệu Bảo Châu đứng lên, chuẩn bị đi thay quần.
Thay rồi sẽ không ngứa nữa.
Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng lộc cộc. Có người đang mở cửa, tim Triệu Bảo Châu như muốn vọt lên, cô đoán là Hàn Kiến Hoằng, ngồi yên lặng.
m thanh kia vang lên một lúc rồi ngừng lại, Triệu Bảo Châu nghĩ anh đã bỏ cuộc rồi, nhẹ nhàng thở ra. Một lúc sau, mành cửa sổ đột nhiên bị kéo ra, Triệu Bảo Châu hoảng sợ.
Cô nhìn qua, đầu Hàn Kiến Hoằng dán lên cửa sổ, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.
Triệu Bảo Châu luống cuống tay chân không kịp đi thay quần mà vội đi qua kéo màn.
Cửa sổ chỉ có hai miếng gỗ đóng đinh, tay Hàn Kiến Hoằng trực tiếp luồn vào trong, nắm lấy cổ tay cô: "Đổi ý à?"
Triệu Bảo Châu lui về sau, nhưng sức lực của anh áp đảo nên cô chỉ rước lấy một cơn đau."
"Buông ra."
Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng sáng quắc, nhìn chằm chằm vào giữa hai chân cô. Vừa rồi anh đã thấy được, cười nhạo: "Mùi nồng như vậy rồi mà còn giả vờ."
Triệu Bảo Châu chột dạ rũ mắt, cô hoảng hốt.
"Mở cửa ra."
Triệu Bảo Châu không muốn nghe anh nói: "Anh buông tay ra trước đi."
Hàn Kiến Hoằng buông tay ra, Triệu Bảo Châu nhanh chóng kéo màn lại, chui vào trong chăn, làm mọi thứ trôi chảy lưu loát, không thèm ngoái đầu lại nhìn Hàn Kiến Hoằng một cái nào.
Ngoài cửa sổ im ắng, không có động tĩnh. Ngay lúc Triệu Bảo Châu nghĩ anh đi rồi, đột nhiên vang lên một loạt âm thanh sột soạt sột soạt. Triệu Bảo Châu nhắm mắt lại làm bộ không nghe.
Hình như có thứ gì đó bị chặt đứt, trong phòng vang lên một tiếng bịch, Triệu Bảo Châu sợ hãi bật dậy.
Cô không tin Hàn Kiến Hoằng dám tạo ra động tĩnh quấy nhiễu Vương Quế Hoa, nhiều nhất cũng chỉ là tức giận loanh quanh chỗ nào đó, chờ anh ồn ào xong rồi cũng trở về thôi.
"Đã ướt thành như vậy rồi còn giả vờ." Giọng nói của Hàn Kiến Hoằng vang lên bên tai, Triệu Bảo Châu hoảng sợ xốc chăn ngồi dậy, lập tức nhìn thấy anh đứng ở bên giường, cơ thể cao lớn gần như che khuất ánh sáng trong phòng.
Mặt Triệu Bảo Châu đỏ như muốn nhỏ máu: "Anh... Anh vào bằng cách nào?"
Cô nhìn cửa sổ, hai đầu gỗ đã bị dỡ xuống, Hàn Kiến Hoằng đã vào từ cửa sổ.
Hàn Kiến Hoằng không nhiều lời, lập tức cởi quần ra. Dương vật thô to nảy ra từ bụng anh, quơ lên quơ xuống. Anh tiến lên phía trước, dương vật đập trực tiếp lên mặt Triệu Bảo Châu, đánh lên mặt Triệu Bảo Châu từng đợt, gân xanh bên trên trông vô cùng dữ tợn.
Đây không phải lần đầu Triệu Bảo Châu thấy, trong lòng lạ lẫm, không hiểu sao cái này của anh lại lớn hơn người ta, trong lòng cũng thấy ngứa ngáy.
Yết hầu Hàn Kiến Hoằng khẽ động: "Liếm cho tôi trước đi."
Triệu Bảo Châu quay mặt sang chỗ khác.
Hàn Kiến Hoằng cười lạnh, được lắm, về nhà xong là trở mặt ngay.
Bàn tay to của anh đưa qua, kéo chăn ném xuống đất. Không còn gì che chắn, Triệu Bảo Châu cuộn người lùi lại phía sau, Hàn Kiến Hoằng cong người áp sát vào cô, ra sức kéo cô ra khỏi giường, tách đầu gối của cô ra, đưa tay qua sờ quần lót của cô.
Trong lòng bàn tay đều là nước, mùi nồng nặc.
"Mùi này còn thành thật hơn người nữa."
Trong lúc rối rắm, Hàn Kiến Hoằng đã cởi quần lót của cô ra, bên trong dính đầy chất lỏng màu trắng. Anh ngửi một chút, cười đắc ý, bắt lấy đùi Triệu Bảo Châu, nâng lên ấn vào dương vật mình. Sau đó anh đỡ lấy quy đầu, cắm thẳng vào trong âm đạo trơn ướt của cô.
"A..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro