Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Ngậm Cẩn Thận V...
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Vừa lúc cô chuẩn bị buông ra, ngón tay của Hàn Kiến Hoằng đột nhiên muốn cạy răng cô ra, lúc này Triệu Bảo Châu mới chú ý tới, bị dọa cho sợ hãi: "Anh... Anh cả?"
Lời vừa nói ra, miệng liền mở, ngón tay Hàn Kiến Hoằng chớp cơ hội cắm thẳng vào bên trong.
Triệu Bảo Châu không hiểu tại sao ngón tay của người đàn ông này lại có thể to và dài như vậy, khoảnh khắc anh cắm vào khiến cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn nôn ra.
"Ngậm cẩn thận vào."
Triệu Bảo Châu không dám nhả ra, đầu lưỡi bị ép đến khó chịu, cô muốn thở, lưỡi liền tự nhiên quấn lấy liếm lên ngón tay Hàn Kiến Hoằng.
Bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Vẫn cái cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng đó.
Một lát sau, khóe miệng Triệu Bảo Châu chảy nước miếng, trong miệng rối loạn không nói được lời nào.
"Ưm…"
Khó chịu quá.
Anh cả đang làm gì vậy?
Triệu Bảo Châu bối rối khó thể che giấu, cô cho rằng mọi hành động của Hàn Kiến Hoằng đều là vì phong tục nên cố gắng chịu đựng. Đôi mắt cô ngấn nước, đầu lưỡi đỏ bừng.
Hàn Kiến Hoằng cau mày, hai mắt tối sầm lại.
Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn thế này, ngậm cái khác chắc cũng sẽ rất thoải mái.
Hàn Kiến Hoằng rút ra khoảng hai đốt ngón tay, dùng ngón út lau nước bọt khóe miệng cô, nhẹ nhàng quét đầu ngón trỏ vào giữa hai hàm răng của Triệu Bảo Châu.
Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Triệu Bảo Châu không thấy được biểu cảm trên gương mặt mình, nhưng cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ bản thân đang há hốc miệng, hai tai đỏ bừng xấu hổ trông xấu xí đến mức nào.
Lúc này Hàn Kiến Hoằng đột nhiên cúi đầu tiến lại gần cô, mùi hương nam tính nháy mắt xộc thẳng vào mũi Triệu Bảo Châu.
Triệu Bảo Châu giật mình lùi lại một bước, cả người lảo đảo, bàn tay to liền vươn ra ôm lấy eo cô.
Cô dường như đang được ôm trong vòng tay của Hàn Kiến Hoằng.
Cảm giác ngứa ngáy khó tả lại xuất hiện, Triệu Bảo Châu biết mình đang sợ hãi, nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn chính là đáy lòng cô đang dâng lên một loại cảm xúc phức tạp hơn xen lẫn, giống như một mớ hỗn độn mà cô không thể nắm bắt được.
“Sợ tôi?” Hàn Kiến Hoằng nhẹ giọng hỏi, thanh âm của anh rất từ tính gợi cảm, hơi thở nóng hổi phả lên mặt Triệu Bảo Châu khiến cô ngứa ngáy đến mức hai bả vai khẽ run rẩy.
Rõ ràng là khi anh nói, ánh mắt vẫn rất tập trung, đốt ngón tay vẫn quét qua quét lại trong miệng Triệu Bảo Châu, nhẹ nhàng cọ xát lên răng cô.
Triệu Bảo Châu cảm thấy hai chân và eo mình đều tê dại, ngực phập phồng kịch liệt.
Cô chợt nhớ đến cảm giác khó nói dâng lên trong lòng. Đêm tân hôn ngày kết hôn đầu tiên, Hàn Kiến Hà đè lên người cô muốn làm chuyện đó, lần đầu tiên cô trần trụi trước mặt một người đàn ông, thân thể cô cũng có phản ứng như thế này.
Nhưng bây giờ cô không cởi quần áo trước mặt anh cả.
Động tác quen thuộc mà xa lạ này khiến Triệu Bảo Châu hoảng sợ, cô biết mình và Hàn Kiến Hoằng quá ám muội mập mờ.
"Anh... anh cả, được chưa ạ?"
Lời vừa nói ra, miệng liền mở, ngón tay Hàn Kiến Hoằng chớp cơ hội cắm thẳng vào bên trong.
Triệu Bảo Châu không hiểu tại sao ngón tay của người đàn ông này lại có thể to và dài như vậy, khoảnh khắc anh cắm vào khiến cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn nôn ra.
"Ngậm cẩn thận vào."
Triệu Bảo Châu không dám nhả ra, đầu lưỡi bị ép đến khó chịu, cô muốn thở, lưỡi liền tự nhiên quấn lấy liếm lên ngón tay Hàn Kiến Hoằng.
Bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Vẫn cái cảm giác ẩm ướt và nóng bỏng đó.
Một lát sau, khóe miệng Triệu Bảo Châu chảy nước miếng, trong miệng rối loạn không nói được lời nào.
"Ưm…"
Khó chịu quá.
Anh cả đang làm gì vậy?
Triệu Bảo Châu bối rối khó thể che giấu, cô cho rằng mọi hành động của Hàn Kiến Hoằng đều là vì phong tục nên cố gắng chịu đựng. Đôi mắt cô ngấn nước, đầu lưỡi đỏ bừng.
Hàn Kiến Hoằng cau mày, hai mắt tối sầm lại.
Cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn thế này, ngậm cái khác chắc cũng sẽ rất thoải mái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Kiến Hoằng rút ra khoảng hai đốt ngón tay, dùng ngón út lau nước bọt khóe miệng cô, nhẹ nhàng quét đầu ngón trỏ vào giữa hai hàm răng của Triệu Bảo Châu.
Động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng.
Triệu Bảo Châu không thấy được biểu cảm trên gương mặt mình, nhưng cô có thể tưởng tượng được dáng vẻ bản thân đang há hốc miệng, hai tai đỏ bừng xấu hổ trông xấu xí đến mức nào.
Lúc này Hàn Kiến Hoằng đột nhiên cúi đầu tiến lại gần cô, mùi hương nam tính nháy mắt xộc thẳng vào mũi Triệu Bảo Châu.
Triệu Bảo Châu giật mình lùi lại một bước, cả người lảo đảo, bàn tay to liền vươn ra ôm lấy eo cô.
Cô dường như đang được ôm trong vòng tay của Hàn Kiến Hoằng.
Cảm giác ngứa ngáy khó tả lại xuất hiện, Triệu Bảo Châu biết mình đang sợ hãi, nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn chính là đáy lòng cô đang dâng lên một loại cảm xúc phức tạp hơn xen lẫn, giống như một mớ hỗn độn mà cô không thể nắm bắt được.
“Sợ tôi?” Hàn Kiến Hoằng nhẹ giọng hỏi, thanh âm của anh rất từ tính gợi cảm, hơi thở nóng hổi phả lên mặt Triệu Bảo Châu khiến cô ngứa ngáy đến mức hai bả vai khẽ run rẩy.
Rõ ràng là khi anh nói, ánh mắt vẫn rất tập trung, đốt ngón tay vẫn quét qua quét lại trong miệng Triệu Bảo Châu, nhẹ nhàng cọ xát lên răng cô.
Triệu Bảo Châu cảm thấy hai chân và eo mình đều tê dại, ngực phập phồng kịch liệt.
Cô chợt nhớ đến cảm giác khó nói dâng lên trong lòng. Đêm tân hôn ngày kết hôn đầu tiên, Hàn Kiến Hà đè lên người cô muốn làm chuyện đó, lần đầu tiên cô trần trụi trước mặt một người đàn ông, thân thể cô cũng có phản ứng như thế này.
Nhưng bây giờ cô không cởi quần áo trước mặt anh cả.
Động tác quen thuộc mà xa lạ này khiến Triệu Bảo Châu hoảng sợ, cô biết mình và Hàn Kiến Hoằng quá ám muội mập mờ.
"Anh... anh cả, được chưa ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro