Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Tôi Không Thích...
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Triệu Bảo Châu sửng sốt, cô tưởng mình nghe nhầm.
Hàn Kiến Hoằng nhướng mày: “Không phải nói là ngậm ba lần sao?”
Gương mặt nháy mắt Triệu Bảo Châu đỏ bừng lên.
Cô nhìn xuống mũi giày của mình, đường thêu trên đó đã bị sờn cũ, cũng lộn xộn như tâm trạng của cô bây giờ vậy.
“Phong, phong tục có lẽ không đáng tin lắm.” Giọng cô lý nhí như chỉ để mình cô nghe thấy, cắn môi dưới.
Cô không phải là người duy nhất không có con trong cái thôn này, cũng chưa bao giờ nghe nói đến những người làm phong tục này.
Triệu Bảo Châu biết Hàn Kiến Hoằng cũng không có lựa chọn nào khác, vì để hoàn thành nhiệm vụ mà Vương Quế Hoa giao phó, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hàn Kiến Hoằng.
Anh nhìn chằm chằm cô không chút cảm xúc, điều này khiến Triệu Bảo Châu cảm thấy bất an, những suy nghĩ đã sắp xếp cẩn thận trong đầu đều hỗn loạn, cô lại muốn tìm một nơi để trốn đi.
Hàn Kiến Hoằng vẫn đang đợi cô.
Triệu Bảo Châu tìm cớ muốn chạy trốn: "Em, em đi giặt đồ."
“Tôi không thích lặp lại lời nói của mình lần thứ hai.” Hàn Kiến Hoằng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng đủ để gây áp lực lên Triệu Bảo Châu.
Triệu Bảo Châu sửng sốt, hai người mặt đối mặt, cô cảm giác anh chồng mình hôm nay có chút hung hãn hơn trước, nhất định là anh đã tức giận rồi phải không?
Trước đây mỗi lần anh trở về đều không chịu ngồi yên trong nhà, nhưng giờ lại bị mẹ chồng bắt ở nhà để cùng cô hoàn thành nghi lễ.
Triệu Bảo Châu do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không dám đắc tội Hàn Kiến Hoằng, cô cảm thấy anh cũng bất lực như mình nên chậm rãi bước tới, muốn tốc chiến tốc thắng.
Cô nhẹ nhàng hé mở đôi môi, tầm mắt ngang ngực Hàn Kiến Hoằng. Khoảng cách giữa hai người không quá xa cũng không quá gần, cô ngửi thấy mùi cỏ xanh tươi mát nhàn nhạt trên người Hàn Kiến Hoằng, càng khiến gương mặt cô nóng bừng hơn.
Hàn Kiến Hoằng mãi không có động tĩnh gì, mà Triệu Bảo Châu đã mở miệng được một lúc, cả mặt gần như cứng ngắc.
Anh đang đợi cô chủ động.
"Anh… Anh cả."
“Hửm?” Hàn Kiến Hoằng nhướng mày.
Triệu Bảo Châu không thể nhịn được nữa, đành phải nắm lấy ngón tay của Hàn Kiến Hoằng đưa lên hàm răng đang ngậm chặt của mình, cà đi cà lại mấy lần.
Hàn Kiến Hoằng cụp mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn Triệu Bảo Châu một cách nghiêm túc, sau khi rời nhà đi làm ăn xa, ngoài việc thường xuyên gửi tiền về, anh không quan tâm nhiều đến gia đình. Kiến Hà lấy vợ, anh chỉ trở về ăn vội một bữa cơm rồi lại rời đi.
Hàn Kiến Hà rất tin tưởng anh mình, luôn nói với anh Triệu Bảo Châu tốt như thế nào, người cô thơm ngát ấm áp ra sao, anh nghe xong cũng chỉ cảm thấy nhàm chán.
Lần đầu tiên anh quan sát cô kỹ như vậy, lại nhận ra ngực cô không những đầy đặn lại tròn trịa, trông có vẻ đặc biệt mềm mại.
Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng trần trụi, Triệu Bảo Châu chợt nhớ tới cô vừa mới tắm xong, quần áo mùa hè lại mỏng manh, hơn nữa khoảng cách giữa hai người lại quá gần, anh cả có thể nhìn thấy thân thể của cô thì liền vội vàng đưa tay che ngực lại. Sau đó cô nghĩ hành động của bản thân quá mờ ám, lại ngượng ngùng đến mức không biết nên để tay vào đâu.
Thế này chắc là được rồi nhỉ?
Hàn Kiến Hoằng nhướng mày: “Không phải nói là ngậm ba lần sao?”
Gương mặt nháy mắt Triệu Bảo Châu đỏ bừng lên.
Cô nhìn xuống mũi giày của mình, đường thêu trên đó đã bị sờn cũ, cũng lộn xộn như tâm trạng của cô bây giờ vậy.
“Phong, phong tục có lẽ không đáng tin lắm.” Giọng cô lý nhí như chỉ để mình cô nghe thấy, cắn môi dưới.
Cô không phải là người duy nhất không có con trong cái thôn này, cũng chưa bao giờ nghe nói đến những người làm phong tục này.
Triệu Bảo Châu biết Hàn Kiến Hoằng cũng không có lựa chọn nào khác, vì để hoàn thành nhiệm vụ mà Vương Quế Hoa giao phó, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay rơi vào đôi mắt đen sâu thẳm của Hàn Kiến Hoằng.
Anh nhìn chằm chằm cô không chút cảm xúc, điều này khiến Triệu Bảo Châu cảm thấy bất an, những suy nghĩ đã sắp xếp cẩn thận trong đầu đều hỗn loạn, cô lại muốn tìm một nơi để trốn đi.
Hàn Kiến Hoằng vẫn đang đợi cô.
Triệu Bảo Châu tìm cớ muốn chạy trốn: "Em, em đi giặt đồ."
“Tôi không thích lặp lại lời nói của mình lần thứ hai.” Hàn Kiến Hoằng mở miệng, giọng điệu lạnh lùng đủ để gây áp lực lên Triệu Bảo Châu.
Triệu Bảo Châu sửng sốt, hai người mặt đối mặt, cô cảm giác anh chồng mình hôm nay có chút hung hãn hơn trước, nhất định là anh đã tức giận rồi phải không?
Trước đây mỗi lần anh trở về đều không chịu ngồi yên trong nhà, nhưng giờ lại bị mẹ chồng bắt ở nhà để cùng cô hoàn thành nghi lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Bảo Châu do dự hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không dám đắc tội Hàn Kiến Hoằng, cô cảm thấy anh cũng bất lực như mình nên chậm rãi bước tới, muốn tốc chiến tốc thắng.
Cô nhẹ nhàng hé mở đôi môi, tầm mắt ngang ngực Hàn Kiến Hoằng. Khoảng cách giữa hai người không quá xa cũng không quá gần, cô ngửi thấy mùi cỏ xanh tươi mát nhàn nhạt trên người Hàn Kiến Hoằng, càng khiến gương mặt cô nóng bừng hơn.
Hàn Kiến Hoằng mãi không có động tĩnh gì, mà Triệu Bảo Châu đã mở miệng được một lúc, cả mặt gần như cứng ngắc.
Anh đang đợi cô chủ động.
"Anh… Anh cả."
“Hửm?” Hàn Kiến Hoằng nhướng mày.
Triệu Bảo Châu không thể nhịn được nữa, đành phải nắm lấy ngón tay của Hàn Kiến Hoằng đưa lên hàm răng đang ngậm chặt của mình, cà đi cà lại mấy lần.
Hàn Kiến Hoằng cụp mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên anh nhìn Triệu Bảo Châu một cách nghiêm túc, sau khi rời nhà đi làm ăn xa, ngoài việc thường xuyên gửi tiền về, anh không quan tâm nhiều đến gia đình. Kiến Hà lấy vợ, anh chỉ trở về ăn vội một bữa cơm rồi lại rời đi.
Hàn Kiến Hà rất tin tưởng anh mình, luôn nói với anh Triệu Bảo Châu tốt như thế nào, người cô thơm ngát ấm áp ra sao, anh nghe xong cũng chỉ cảm thấy nhàm chán.
Lần đầu tiên anh quan sát cô kỹ như vậy, lại nhận ra ngực cô không những đầy đặn lại tròn trịa, trông có vẻ đặc biệt mềm mại.
Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng trần trụi, Triệu Bảo Châu chợt nhớ tới cô vừa mới tắm xong, quần áo mùa hè lại mỏng manh, hơn nữa khoảng cách giữa hai người lại quá gần, anh cả có thể nhìn thấy thân thể của cô thì liền vội vàng đưa tay che ngực lại. Sau đó cô nghĩ hành động của bản thân quá mờ ám, lại ngượng ngùng đến mức không biết nên để tay vào đâu.
Thế này chắc là được rồi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro