Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Ngậm Lấy
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Triệu Bảo Châu còn đang mải suy nghĩ đến chuyện đó, nghe bà nói thế thì tay cô khẽ run lên.
Vương Quế Hoa càng nhìn cô càng không thuận mắt: “Lờ đà lờ đờ như đứa ngốc, không biết vì sao lúc đó Kiến Hà lại nhìn trúng nữa?”
Triệu Bảo Châu trầm mặc không lên tiếng, mẹ chồng luôn không hài lòng về cô, mà cô cũng không thể cãi lại. Sau khi khụt khịt mũi, cô mới ngửi thấy mùi bùn trên người, khó trách anh cả lại bảo cô đi tắm, có lẽ là cảm thấy khó chịu.
Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui xuống.
“Cúi đầu xuống làm gì vậy?”
Hàn Kiến Hoằng chen ngang gắp cho Vương Quế Hoa một chiếc đùi gà: "Mẹ, ăn cái đùi gà này đi."
"Được được được, vẫn là con trai tốt." Vương Quế Hoa vui vẻ, cho rằng Hàn Kiến Hoằng là người hiếu thảo, không khỏi nhắc tới người trong thôn luôn ghen tị với bà vì có con trai biết kiếm tiền, sau đó bà lại hỏi chuyện ở bên ngoài của anh, cũng không còn hơi sức để ý tới Triệu Bảo Châu nữa.
Hai mẹ con Vương Quế Hoa dùng bữa vui vẻ ngon miệng nhưng Triệu Bảo Châu lại thấy buồn tẻ không có vị giác, được nửa bữa thì cô kiếm cớ nói đã no rồi chạy đi đun nước nóng tắm để khử mùi hôi.
Sau khi Vương Quế Hoa ăn xong, nhìn thấy liền bắt đầu cằn nhằn: “Có tắm một cái thôi mà cũng phải đi đun nước nóng. Cứ làm như thiên kim tiểu thư đáng quý ngàn vàng ấy, chỉ biết lãng phí củi thôi.”
Triệu Bảo Châu nghe được lời này thì sắc mặt liền nóng lên, lúng túng bưng xô nước nóng: "Mẹ, hai ngày nữa rảnh rỗi con sẽ lên núi kiếm củi."
Vương Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, đúng là bà thích càu nhàu, nhưng cũng có lúc lại khá hài lòng với Triệu Bảo Châu, cô nhanh nhẹn lanh lợi, có thể đảm đương mọi công việc trong nhà. Lúc hai con trai của bà đi vắng thì đều là Triệu Bảo Châu chăm sóc bà.
Bà vào nhà lấy đồ rồi nói với Triệu Bảo Châu: “Mẹ phải sang nhà chị dâu Trần ngồi một lát để bàn chuyện hôn sự của Minh Vượng. Con ngoan ngoãn ở nhà rồi nhớ dọn gọn bàn vào, đừng quên chuyện của Hàn Kiến Hoằng đấy."
Lúc này Triệu Bảo Châu đang ở trong phòng, nghe thấy nhưng không trả lời, đợi đến khi tiếng càu nhàu của Vương Quế Hoa ở bên ngoài xa dần, cô biết Vương Quế Hoa đã đi xa, mới cởi quần áo lau người.
Nhà là do Hàn Kiến Hoằng bỏ tiền xây, Vương Quế Hoa và Hàn Kiến Hà tự thiết kế, không có chỗ tắm rửa, Triệu Bảo Châu thường phải tắm rửa trong phòng ngủ.
Triệu Bảo Châu tắm xong, nghe thấy bên ngoài yên tĩnh, hình như Hàn Kiến Hoằng không có ở đó. Cô ngồi trên giường lau tóc một lúc rồi đi vào bếp dọn dẹp, cô phải dọn dẹp nhanh trước khi Vương Quế Hoa trở về, nếu không sẽ lại bị bà mắng.
Vừa vào tới phòng bếp, cô liền ngây người, Hàn Kiến Hoằng thế mà đang ở trong bếp, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Triệu Bảo Châu nhìn thấy anh liền ngượng ngùng: “Anh… Anh cả.”
Hàn Kiến Hoằng nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, nheo mắt lại: “Lại đây.”
Triệu Bảo Châu sửng sốt.
Nhưng ánh mắt Hàn Kiến Hoằng lạnh lùng, Triệu Bảo Châu biết anh đang ra lệnh chứ không phải hỏi ý kiến của cô.
Cô lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, chậm rãi đi tới, nghẹn giọng: "Sao, sao vậy ạ?"
Hàn Kiến Hoằng duỗi ngón trỏ về phía cô: “Ngậm lấy.”
Vương Quế Hoa càng nhìn cô càng không thuận mắt: “Lờ đà lờ đờ như đứa ngốc, không biết vì sao lúc đó Kiến Hà lại nhìn trúng nữa?”
Triệu Bảo Châu trầm mặc không lên tiếng, mẹ chồng luôn không hài lòng về cô, mà cô cũng không thể cãi lại. Sau khi khụt khịt mũi, cô mới ngửi thấy mùi bùn trên người, khó trách anh cả lại bảo cô đi tắm, có lẽ là cảm thấy khó chịu.
Triệu Bảo Châu xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất mà chui xuống.
“Cúi đầu xuống làm gì vậy?”
Hàn Kiến Hoằng chen ngang gắp cho Vương Quế Hoa một chiếc đùi gà: "Mẹ, ăn cái đùi gà này đi."
"Được được được, vẫn là con trai tốt." Vương Quế Hoa vui vẻ, cho rằng Hàn Kiến Hoằng là người hiếu thảo, không khỏi nhắc tới người trong thôn luôn ghen tị với bà vì có con trai biết kiếm tiền, sau đó bà lại hỏi chuyện ở bên ngoài của anh, cũng không còn hơi sức để ý tới Triệu Bảo Châu nữa.
Hai mẹ con Vương Quế Hoa dùng bữa vui vẻ ngon miệng nhưng Triệu Bảo Châu lại thấy buồn tẻ không có vị giác, được nửa bữa thì cô kiếm cớ nói đã no rồi chạy đi đun nước nóng tắm để khử mùi hôi.
Sau khi Vương Quế Hoa ăn xong, nhìn thấy liền bắt đầu cằn nhằn: “Có tắm một cái thôi mà cũng phải đi đun nước nóng. Cứ làm như thiên kim tiểu thư đáng quý ngàn vàng ấy, chỉ biết lãng phí củi thôi.”
Triệu Bảo Châu nghe được lời này thì sắc mặt liền nóng lên, lúng túng bưng xô nước nóng: "Mẹ, hai ngày nữa rảnh rỗi con sẽ lên núi kiếm củi."
Vương Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, đúng là bà thích càu nhàu, nhưng cũng có lúc lại khá hài lòng với Triệu Bảo Châu, cô nhanh nhẹn lanh lợi, có thể đảm đương mọi công việc trong nhà. Lúc hai con trai của bà đi vắng thì đều là Triệu Bảo Châu chăm sóc bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà vào nhà lấy đồ rồi nói với Triệu Bảo Châu: “Mẹ phải sang nhà chị dâu Trần ngồi một lát để bàn chuyện hôn sự của Minh Vượng. Con ngoan ngoãn ở nhà rồi nhớ dọn gọn bàn vào, đừng quên chuyện của Hàn Kiến Hoằng đấy."
Lúc này Triệu Bảo Châu đang ở trong phòng, nghe thấy nhưng không trả lời, đợi đến khi tiếng càu nhàu của Vương Quế Hoa ở bên ngoài xa dần, cô biết Vương Quế Hoa đã đi xa, mới cởi quần áo lau người.
Nhà là do Hàn Kiến Hoằng bỏ tiền xây, Vương Quế Hoa và Hàn Kiến Hà tự thiết kế, không có chỗ tắm rửa, Triệu Bảo Châu thường phải tắm rửa trong phòng ngủ.
Triệu Bảo Châu tắm xong, nghe thấy bên ngoài yên tĩnh, hình như Hàn Kiến Hoằng không có ở đó. Cô ngồi trên giường lau tóc một lúc rồi đi vào bếp dọn dẹp, cô phải dọn dẹp nhanh trước khi Vương Quế Hoa trở về, nếu không sẽ lại bị bà mắng.
Vừa vào tới phòng bếp, cô liền ngây người, Hàn Kiến Hoằng thế mà đang ở trong bếp, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Triệu Bảo Châu nhìn thấy anh liền ngượng ngùng: “Anh… Anh cả.”
Hàn Kiến Hoằng nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, nheo mắt lại: “Lại đây.”
Triệu Bảo Châu sửng sốt.
Nhưng ánh mắt Hàn Kiến Hoằng lạnh lùng, Triệu Bảo Châu biết anh đang ra lệnh chứ không phải hỏi ý kiến của cô.
Cô lo lắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, chậm rãi đi tới, nghẹn giọng: "Sao, sao vậy ạ?"
Hàn Kiến Hoằng duỗi ngón trỏ về phía cô: “Ngậm lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro