Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Vụng Trộm 1 (H)
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
“Đĩ thõa, kẹp chặt như thế làm gì?” Hàn Kiến Hoằng dùng tay bóp mông Triệu Bảo Châu, nhéo thật mạnh rồi lại vỗ hai cái trả thù cô kẹp anh bắn ra nhanh như vậy.
Mông Triệu Bảo Châu co rút, tiểu huyệt vì chịu kích thích mà phun nước.
Khi anh định rút ra bên ngoài thì gậy thịt lại kẹt ở cửa động không di chuyển được.
"Mẹ nó, đúng là dâm đãng, vẫn còn muốn bị ông đây đụ tiếp à?"
Anh liên tục nói mấy lời thô tục khiến mặt Triệu Bảo Châu đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Khó khăn lắm mới rút dương vật ra được, âm thanh dâm mỹ “pặc” một tiếng vang lên, Triệu Bảo Châu xấu hổ vùi đầu vào trong chăn.
Chăn của Hàn Kiến Hoằng rất thơm, thoang thoảng mùi xà phòng, gối và ga trải giường cũng đều rất sạch sẽ, không giống như gối của Hàn Kiến Hà, ngủ một hai tháng sẽ ố vàng.
Lúc Hàn Kiến Hoằng đang mặc quần áo, Triệu Bảo Châu liền túm lấy chăn phủ lên người, oán hận nhìn anh.
Hàn Kiến Hoằng liếc nhìn cô nhướng mày, sau đó nghiêng người về phía cô. Triệu Bảo Châu thấy vậy thì giật mình liên tục lùi lại, nhưng lại bị Hàn Kiến Hoằng ép vào tường, giữ cằm hung hăng hôn cô thật mạnh: “Sướng rồi liền lật mặt không nhận người nữa đúng không? Đợi đấy, ngày mai tôi lại chơi em.”
Đến khi Triệu Vĩnh Cường bước vào phòng, Hàn Kiến Hoằng đã mặc xong quần đi ra ngoài.
Triệu Bảo Châu hoảng sợ đứng dậy, nơi tư mật tê dại đau nhức, trong không khí nồng nặc mùi hoan ái dâm mỹ.
m đạo của cô ướt dầm dề một mảng, cô chỉ đành hoảng hốt lau qua rồi mặc quần vào, sau đó tìm một góc trốn đi, run rẩy sợ hãi.
"Anh, Dương nhị gia xảy ra chuyện rồi, mọi người trong thôn đều đi xem, anh cũng đi xem xem, sắp có người chết rồi."
Triệu Vĩnh Cường nói rất nghiêm túc, cũng không nói cụ thể là chuyện gì, Vương Quế Hoa vốn đang ngủ say lúc này cũng đã tỉnh lại, mơ màng mở cửa ra hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Vĩnh Cường nói: “Con tìm anh Kiến Hoằng có chút chuyện.”
Vương Quế Hoa cố gắng mở to mắt: “Có chuyện gì mà lại xảy ra án mạng?”
Triệu Vĩnh Cường lúng túng sờ mũi, chuyện này cũng không thể chỉ nói trong mấy câu ngắn ngủi. Hàn Kiến Hoằng thấy anh ta gấp gáp thì cũng đi theo ra ngoài.
Vương Quế Hoa lẩm bẩm: “Chuyện gì không biết?” Lại còn ghét bỏ bà già như bà, không nói cho bà nghe.
Sau khi bị ồn tỉnh dậy, Vương Quế Hoa nhớ ra bà để đồ trong phòng Hàn Kiến Hoằng nên lẩm bẩm đi vào.
Triệu Bảo Châu nghe thấy tiếng bà chuẩn bị vào phòng thì dựng tóc gáy, vội vàng chạy tới khóa cửa lại.
Vương Quế Hoa mở cửa không được thì rất buồn bực: "Bên ngoài cũng không khóa, phòng Kiến Hoằng làm sao thế không biết?"
Triệu Bảo Châu che miệng, tim gần như nhảy lên cổ họng, đập thình thịch trong lồng ngực.
Vương Quế Hoa không mở được nên cũng thôi, xoay người đi vào phòng, trước khi đi ngủ còn gọi Bảo Châu mấy lần, nhưng không nghe thấy tiếng cô đáp lại, bà liền lẩm bẩm chửi mấy câu.
Nửa đêm yên tĩnh, Triệu Bảo Châu thót tim trở về phòng mình rồi khóa cửa lại. Cô uống hai bát nước lớn, nước mắt tí tách rơi vào trong bát, tạo thành gợn sóng nhàn nhạt giống như tâm trạng của cô hiện giờ.
Đêm đó Triệu Bảo Châu ngủ không được bao nhiêu, nửa đêm mới thiếp đi một chút thì liền ngủ một mạch đến giữa trưa.
Vương Quế Hoa sáng sớm đã đến nhà Trần phụ giúp, yến tiệc đã định ngày mốt, bận đến mười một giờ mới về nhà xem xét, phát hiện trong bếp không đốt lửa, bà liền cao giọng chửi bới: "Bảo Châu, hai ngày nay cô làm sao thế? Ngày nào cũng nằm ườn trên giường không làm việc, cô thật sự coi bản thân là tiểu thư nhà giàu lá ngọc cành vàng nằm trên giường đợi người tới đút cơm cho đấy à?”
Mông Triệu Bảo Châu co rút, tiểu huyệt vì chịu kích thích mà phun nước.
Khi anh định rút ra bên ngoài thì gậy thịt lại kẹt ở cửa động không di chuyển được.
"Mẹ nó, đúng là dâm đãng, vẫn còn muốn bị ông đây đụ tiếp à?"
Anh liên tục nói mấy lời thô tục khiến mặt Triệu Bảo Châu đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Khó khăn lắm mới rút dương vật ra được, âm thanh dâm mỹ “pặc” một tiếng vang lên, Triệu Bảo Châu xấu hổ vùi đầu vào trong chăn.
Chăn của Hàn Kiến Hoằng rất thơm, thoang thoảng mùi xà phòng, gối và ga trải giường cũng đều rất sạch sẽ, không giống như gối của Hàn Kiến Hà, ngủ một hai tháng sẽ ố vàng.
Lúc Hàn Kiến Hoằng đang mặc quần áo, Triệu Bảo Châu liền túm lấy chăn phủ lên người, oán hận nhìn anh.
Hàn Kiến Hoằng liếc nhìn cô nhướng mày, sau đó nghiêng người về phía cô. Triệu Bảo Châu thấy vậy thì giật mình liên tục lùi lại, nhưng lại bị Hàn Kiến Hoằng ép vào tường, giữ cằm hung hăng hôn cô thật mạnh: “Sướng rồi liền lật mặt không nhận người nữa đúng không? Đợi đấy, ngày mai tôi lại chơi em.”
Đến khi Triệu Vĩnh Cường bước vào phòng, Hàn Kiến Hoằng đã mặc xong quần đi ra ngoài.
Triệu Bảo Châu hoảng sợ đứng dậy, nơi tư mật tê dại đau nhức, trong không khí nồng nặc mùi hoan ái dâm mỹ.
m đạo của cô ướt dầm dề một mảng, cô chỉ đành hoảng hốt lau qua rồi mặc quần vào, sau đó tìm một góc trốn đi, run rẩy sợ hãi.
"Anh, Dương nhị gia xảy ra chuyện rồi, mọi người trong thôn đều đi xem, anh cũng đi xem xem, sắp có người chết rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Vĩnh Cường nói rất nghiêm túc, cũng không nói cụ thể là chuyện gì, Vương Quế Hoa vốn đang ngủ say lúc này cũng đã tỉnh lại, mơ màng mở cửa ra hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Vĩnh Cường nói: “Con tìm anh Kiến Hoằng có chút chuyện.”
Vương Quế Hoa cố gắng mở to mắt: “Có chuyện gì mà lại xảy ra án mạng?”
Triệu Vĩnh Cường lúng túng sờ mũi, chuyện này cũng không thể chỉ nói trong mấy câu ngắn ngủi. Hàn Kiến Hoằng thấy anh ta gấp gáp thì cũng đi theo ra ngoài.
Vương Quế Hoa lẩm bẩm: “Chuyện gì không biết?” Lại còn ghét bỏ bà già như bà, không nói cho bà nghe.
Sau khi bị ồn tỉnh dậy, Vương Quế Hoa nhớ ra bà để đồ trong phòng Hàn Kiến Hoằng nên lẩm bẩm đi vào.
Triệu Bảo Châu nghe thấy tiếng bà chuẩn bị vào phòng thì dựng tóc gáy, vội vàng chạy tới khóa cửa lại.
Vương Quế Hoa mở cửa không được thì rất buồn bực: "Bên ngoài cũng không khóa, phòng Kiến Hoằng làm sao thế không biết?"
Triệu Bảo Châu che miệng, tim gần như nhảy lên cổ họng, đập thình thịch trong lồng ngực.
Vương Quế Hoa không mở được nên cũng thôi, xoay người đi vào phòng, trước khi đi ngủ còn gọi Bảo Châu mấy lần, nhưng không nghe thấy tiếng cô đáp lại, bà liền lẩm bẩm chửi mấy câu.
Nửa đêm yên tĩnh, Triệu Bảo Châu thót tim trở về phòng mình rồi khóa cửa lại. Cô uống hai bát nước lớn, nước mắt tí tách rơi vào trong bát, tạo thành gợn sóng nhàn nhạt giống như tâm trạng của cô hiện giờ.
Đêm đó Triệu Bảo Châu ngủ không được bao nhiêu, nửa đêm mới thiếp đi một chút thì liền ngủ một mạch đến giữa trưa.
Vương Quế Hoa sáng sớm đã đến nhà Trần phụ giúp, yến tiệc đã định ngày mốt, bận đến mười một giờ mới về nhà xem xét, phát hiện trong bếp không đốt lửa, bà liền cao giọng chửi bới: "Bảo Châu, hai ngày nay cô làm sao thế? Ngày nào cũng nằm ườn trên giường không làm việc, cô thật sự coi bản thân là tiểu thư nhà giàu lá ngọc cành vàng nằm trên giường đợi người tới đút cơm cho đấy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro