Chương 30 - Gậy Thịt Mà Không Cắm Vào Thì Hôm Nay Em Ngứa Chết 2 (H)
Vụng Trộm 2
Bạch Thiên Mã Kỳ Đóa
2024-08-11 19:14:21
Triệu Bảo Châu vội vàng mặc quần áo, chạy ra khỏi phòng, cúi đầu xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi, tối qua con gặp ác mộng, muộn mới ngủ nên sáng không dậy được."
Vương Quế Hoa trừng mắt nhìn cô, tức giận mà không có chỗ trút nói: “Cơm còn chưa nấu, muốn tôi ăn cái gì?”
Hàn Kiến Hoằng từ ngoài cửa bước vào: “Mẹ, là con bảo em dâu không nấu cơm.”
Vương Quế Hoa nghe được giọng nói này thì vẻ mặt lập tức biến sắc, bà quay đầu lại cười nói: "Kiến Hoằng, đêm qua con về lúc mấy giờ thế? Sao lại dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một chút."
Triệu Bảo Châu vừa nhìn thấy Hàn Kiến Hoằng thì cúi gằm mặt. Cô hận không thể đào một cái lỗ chui xuống dưới đất, căng thẳng đan hai tay vào nhau.
“Mẹ, con ngủ đủ giấc rồi.” Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng u ám nhìn Triệu Bảo Châu: “Hôm nay con phải đi lên trấn mua một ít đồ, lại nghĩ đã lâu không dẫn mẹ đi, định đưa mẹ ra tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm nên mới bảo em dâu đừng nấu bữa trưa.”
“Tiệm cơm Quốc Doanh?” Hai mắt Vương Quế Hoa sáng lên, vui vẻ nói anh thật là hiếu thảo, cơn tức giận cũng nguôi ngoai, nhưng rất nhanh bà lại cau mày rầu rĩ: “Con dâu nhà họ Trần bảo mẹ trưa nay sang đấy ăn cơm, mẹ mà không đi thì bà ấy nhất định sẽ tức giận.”
“Con đưa mẹ với em dâu lên trấn trước, sau đó buổi tối mẹ đến nhà Trần ăn cơm.”
"Không được, không được." Vương Quế Hoa xua tay nói: "Mẹ đồng ý với người ta rồi. Hai ngày này nhà Trần đang bận rộn không có mẹ thì không được, hôm nay mẹ không lên trấn với con nữa."
“Vậy con mua đồ ăn về cho mẹ.”
Vương Quế Hoa gật đầu, cười đến sáng lạn, sau đó bà quay người trừng mắt nhìn Triệu Bảo Châu: “Sao mà không nói Kiến Hoằng muốn dẫn mẹ đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn trưa?”
Triệu Bảo Châu cắn môi, anh chồng đâu có nói cho cô biết. Không hiểu tại sao khi Hàn Kiến Hoằng đứng trước mặt cô thì cảnh tượng dâm loạn tối qua lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu, khiến mặt cô nóng bừng.
Vương Quế Hoa thấy cô ấp a ấp úng, bộ dạng sợ sệt hèn nhát, muốn mắng cũng không biết nên mắng từ đâu, lại thấy hai má cô đỏ bừng, nghi hoặc hỏi: “Sao mặt con lại đỏ như vậy?”
Sắc đỏ trên mặt Triệu Bảo Châu lập tức biến mất.
Cũng may lúc này vừa hay có người đi ngang qua hỏi Vương Quý Hoa có muốn cùng đến nhà Trần ăn cơm không, Vương Quý Hoa liền vui vẻ bảo người đó đợi bà rồi hai người cùng nhau đến đó.
Sau khi Vương Quý Hoa rời đi, Triệu Bảo Châu cảm thấy không được tự nhiên liền xoay người muốn về phòng.
Hàn Kiến Hoằng nhanh chóng tiến đến bắt lấy cô: “Thay quần áo đi, tôi đưa em lên trấn.”
Triệu Bảo Châu theo bản năng từ chối, cô xấu hổ đến nỗi không nói lên lời, lắp bắp: "Em... em không đi."
Hàn Kiến Hoằng nhìn chằm chằm vào cặp mông cô, lớp vải thô không che giấu được hình dáng cặp mông đầy đặn trắng nõn bên dưới, rất dễ đụ, lại còn nhiều nước.
Anh liếm cánh môi khô khốc, dục vọng chưa được thỏa mãn nhanh chóng bùng lên như ngọn lửa. Hàn Kiến Hoằng bước tới trước, bàn tay to lớn chuẩn xác nắm lấy mông Triệu Bảo Châu siết chặt: "Vào trong phòng đi."
Vương Quế Hoa trừng mắt nhìn cô, tức giận mà không có chỗ trút nói: “Cơm còn chưa nấu, muốn tôi ăn cái gì?”
Hàn Kiến Hoằng từ ngoài cửa bước vào: “Mẹ, là con bảo em dâu không nấu cơm.”
Vương Quế Hoa nghe được giọng nói này thì vẻ mặt lập tức biến sắc, bà quay đầu lại cười nói: "Kiến Hoằng, đêm qua con về lúc mấy giờ thế? Sao lại dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một chút."
Triệu Bảo Châu vừa nhìn thấy Hàn Kiến Hoằng thì cúi gằm mặt. Cô hận không thể đào một cái lỗ chui xuống dưới đất, căng thẳng đan hai tay vào nhau.
“Mẹ, con ngủ đủ giấc rồi.” Ánh mắt Hàn Kiến Hoằng u ám nhìn Triệu Bảo Châu: “Hôm nay con phải đi lên trấn mua một ít đồ, lại nghĩ đã lâu không dẫn mẹ đi, định đưa mẹ ra tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm nên mới bảo em dâu đừng nấu bữa trưa.”
“Tiệm cơm Quốc Doanh?” Hai mắt Vương Quế Hoa sáng lên, vui vẻ nói anh thật là hiếu thảo, cơn tức giận cũng nguôi ngoai, nhưng rất nhanh bà lại cau mày rầu rĩ: “Con dâu nhà họ Trần bảo mẹ trưa nay sang đấy ăn cơm, mẹ mà không đi thì bà ấy nhất định sẽ tức giận.”
“Con đưa mẹ với em dâu lên trấn trước, sau đó buổi tối mẹ đến nhà Trần ăn cơm.”
"Không được, không được." Vương Quế Hoa xua tay nói: "Mẹ đồng ý với người ta rồi. Hai ngày này nhà Trần đang bận rộn không có mẹ thì không được, hôm nay mẹ không lên trấn với con nữa."
“Vậy con mua đồ ăn về cho mẹ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Quế Hoa gật đầu, cười đến sáng lạn, sau đó bà quay người trừng mắt nhìn Triệu Bảo Châu: “Sao mà không nói Kiến Hoằng muốn dẫn mẹ đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn trưa?”
Triệu Bảo Châu cắn môi, anh chồng đâu có nói cho cô biết. Không hiểu tại sao khi Hàn Kiến Hoằng đứng trước mặt cô thì cảnh tượng dâm loạn tối qua lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu, khiến mặt cô nóng bừng.
Vương Quế Hoa thấy cô ấp a ấp úng, bộ dạng sợ sệt hèn nhát, muốn mắng cũng không biết nên mắng từ đâu, lại thấy hai má cô đỏ bừng, nghi hoặc hỏi: “Sao mặt con lại đỏ như vậy?”
Sắc đỏ trên mặt Triệu Bảo Châu lập tức biến mất.
Cũng may lúc này vừa hay có người đi ngang qua hỏi Vương Quý Hoa có muốn cùng đến nhà Trần ăn cơm không, Vương Quý Hoa liền vui vẻ bảo người đó đợi bà rồi hai người cùng nhau đến đó.
Sau khi Vương Quý Hoa rời đi, Triệu Bảo Châu cảm thấy không được tự nhiên liền xoay người muốn về phòng.
Hàn Kiến Hoằng nhanh chóng tiến đến bắt lấy cô: “Thay quần áo đi, tôi đưa em lên trấn.”
Triệu Bảo Châu theo bản năng từ chối, cô xấu hổ đến nỗi không nói lên lời, lắp bắp: "Em... em không đi."
Hàn Kiến Hoằng nhìn chằm chằm vào cặp mông cô, lớp vải thô không che giấu được hình dáng cặp mông đầy đặn trắng nõn bên dưới, rất dễ đụ, lại còn nhiều nước.
Anh liếm cánh môi khô khốc, dục vọng chưa được thỏa mãn nhanh chóng bùng lên như ngọn lửa. Hàn Kiến Hoằng bước tới trước, bàn tay to lớn chuẩn xác nắm lấy mông Triệu Bảo Châu siết chặt: "Vào trong phòng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro