Chương 30 - Cảm Giác Thất Bại

Tương Lai Thê T...

Đào Hoa Lộ

2024-08-07 12:20:51

Trong phòng gặp mặt ở nhà giam, bầu không khí áp lực và nặng nề

Lâm Tô Diệp nhìn chằm chằm vào người chồng cao lớn cách một cái bàn.

Một người lớn tuổi có mái tóc đã hoàn toàn bạc trắng, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên thật chặt, một đôi mắt vẫn trong veo và sắc bén như cũ, kiếp sống quân đội nhiều năm khiến sống lưng của ông thẳng tắp, ông nhìn thanh niên đối diện với ánh mắt chăm chú.

Thanh niên kế thừa dung mạo từ cha mẹ nên vô cùng tuấn tú, khí chất lạnh lùng giống hệt người đàn ông đối diện, anh ta không dám nhìn thẳng vào cha mình, đôi mắt run rẩy nhìn xuống, trong mắt lấp lánh ánh nước.

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp khàn khàn: “Tình trạng của em gái con đã chuyển biến tốt, cha đã dẫn con bé đi tảo mộ mẹ con và em trai, con phải hối cải triệt để, tranh thủ sớm ngày ra tù.”

Thanh niên hơi xúc động nhưng vẫn im lặng không nói gì như cũ.

Người đàn ông đứng dậy rời đi.

Lâm Tô Diệp gấp đến mức bổ nhào tới, duỗi tay túm cổ chồng: “Tiết Minh Dực anh quay lại, anh không thể không quan tâm con trai em.” Cô sốt ruột quay đầu nhìn người thanh niên trẻ: “Con trai, con mau mở miệng nói đi, cầu xin cha con, kêu ông ấy cứu con đi! Con mau nói đi…”

Đây là đứa con trai lớn tâm can của cô, thi đỗ đại học tốt nhất, làm ăn kiếm được nhiều tiền, vậy mà lại rơi vào kết cục ngồi tù mười mấy năm.

Nhưng thanh niên lại chậm rãi đứng dậy, cũng quay người rời đi theo quản ngục.

Lâm Tô Diệp cảm thấy mình bị bổ thành hai nửa, cô gấp đến độ tim như bị dao cứa, gào to rồi xông về phía người chồng đang rời đi: “Đều tại anh! Anh bận công việc của mình mà không chăm các con cho tốt, là anh hại tụi nó, tôi cắn chết anh!”

Trong nháy mắt đụng vào người anh, đột nhiên đầu cô đau như nứt ra, trời đất lập tức quay cuồng.

“Á…” Lâm Tô Diệp đổ mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh dậy, cô ngồi bật dậy hít lấy hít để không khí lạnh lẽo và trong lành, trừng to mắt nhìn xung quanh với vẻ hoảng sợ.



Buổi đêm âm u ở nông thôn không trăng không sao, trong nhà lại càng tối như hũ nút, hoàn toàn không nhìn rõ được gì.

Cô có một loại cảm giác chìm sâu vào trong cơn ác mộng không biết mình đang ở nơi nào, duỗi tay sờ sang bên cạnh một cách hoang mang, đợi sau khi sờ được một thân hình ấm áp lại nhỏ bé, cô mới vỗ về với vẻ yêu thương, mừng đến phát khóc: “Ôi mẹ ơi, vậy mà lại là một cơn mơ quỷ quái như vậy, như thể vừa trải qua một kiếp, làm mình sợ chết khiếp mất.”

Cô lau mồ hôi trên trán, rùng mình vì gió lạnh thổi qua lỗ hổng trên giấy của cửa sổ, cô vội vàng khoác áo bông lên, vuốt ngực để trái tim đang đập thình thịch bình tĩnh trở lại.

Cô sinh ngày mười sáu tháng một năm 1950, chưa từng đi học, cùng lắm khi còn nhỏ thường theo bà nội nghe đủ các loại chuyện xưa và xem kịch dân dã, sau khi lớn lên đã từng xem ca kịch và phim cách mạng, nhưng nếu muốn nói từng trải sự đời thì thật sự không có.

Nhưng cô lại đột nhiên nằm mơ một giấc vô cùng chân thực, mức độ chân thật lại giống như thể bản thân đã trải qua một kiếp ở đây, chẳng những nhớ rõ ràng mọi việc mà cảm giác cũng chân thật nữa.

Mới đầu cô cảm thấy chỉ là mơ thôi, em họ tới tìm cô nói nghe người ta bảo anh rể có một nhân tình ở bên ngoài, còn luôn cho người phụ nữ đó mượn tiền nữa.

Lâm Tô Diệp cũng không tin, chồng mình là tên khó hiểu còn chẳng nói chuyện bao nhiêu với lãnh đạo và cha mẹ ruột, nên anh có thể có một nhân tình ở bên ngoài được sao?

Tiết Minh Dực vừa cao vừa tuấn tú, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến nữ giới yêu thích, nhưng anh làm người vừa lạnh lùng vừa lầm lì, chưa bao giờ nói chuyện phiếm với người ta, đặc biệt là đôi mắt đen láy đó khi nhìn người lại giống như lưỡi đao lạnh lùng. Các cô gái lớn và mấy cô vợ trẻ trong thôn đều không dám nói chuyện với anh. Cô và Tiết Minh Dực kết hôn tám năm cũng chỉ có lần đầu tiên gặp mặt dũng cảm một phen, còn sau này mỗi khi về nhà thăm gia đình đều sẽ vùi đầu vào làm việc mà không nói chuyện phiếm, cô và anh cũng không nói chuyện gì cả.

Cô rất khó tưởng tượng ra được anh sẽ hẹn hò với người khác.

Nhưng em họ nói nhiều khiến Lâm Tô Diệp sinh lòng nghi ngờ, dự định đi tới bộ đội hỏi cho rõ ràng, nhưng ai biết trên đường lại trượt chân rơi xuống nước chết đuối

Khi chết cô đột nhiên nghe thấy một giọng nam chất phác giống như ở trong đài phát thanh nói: Thật đáng thương thay, chính vì cái chết của người đàn bà này mới vén lên tấm màn bi kịch của một gia đình.

Thông qua giới thiệu của người đàn ông, cô biết đây là phim truyền hình mà anh ta là người dẫn truyện, cô biết được rất nhiều thứ mà mình chưa bao giờ từng thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Cảm Giác Thất Bại

Số ký tự: 0