Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Hủy Hôn
Túy Cai Ngoạn Tử
2024-10-15 00:19:32
“Hôn sự này tớ không muốn lấy, nhưng mà cha mẹ tớ sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu tớ vô duyên vô cớ hủy hôn thì người trong thôn sẽ nói gia đình tớ thế nào, sau này tớ phải làm sao đây?”
“Nhưng mà đến đêm tớ lại không ngủ được, tớ thật sự không cam lòng.”
Giọng của Lưu Phân khàn khàn.
Cổ Na cầm tay cô ấy, vẻ mặt lạnh lẽo: “Cũng không phải vô duyên vô cớ, hôm nay tớ đến cũng vì chuyện này, vốn dĩ tớ còn sợ cậu không tin... Cậu xem cái này đi.”
Cổ Na kéo giỏ sang, bới cỏ dại phía trên ra để lộ chỗ quần áo kia.
Gần như vừa liếc mắt Lưu Phân đã nhận ra: “Đây là áo sơ mi của Ái Quốc, là tớ mua cho anh ta.”
Sau khi mua dù không tự tay đưa cho đối phương, nhưng mà dù sao cũng tự chọn, có ấn tượng.
“Cậu lại nhìn cái này đi.”
Cổ Na lật quần áo nữ ở dưới lên, thứ cô lục ra đều là quần áo, quần áo lót của nữ.
Lưu Phân không thay đổi biểu cảm dùng cỏ dại đắp lên quần áo.
“Đó là Chu Chi Hoa.”
Chu Chi Hoa thích nhất là mặc quần áo màu đỏ, hơn nữa quan trọng nhất là trên tay áo đều thêu một bông hoa mai.
…
Cổ Na nhận ra Lưu Phân nhìn thấy quần áo trong giỏ thì tâm trạng vậy mà lại ổn định hơn trước một chút, cô ấy mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, Cổ Na cũng không làm phiền cô ấy, chỉ đặt giỏ sang một bên đợi.
Khoảng mười mấy phút sau, Lưu Phân lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô ấy không thay đổi nhìn giỏ của Cổ Na: “Cổ Na à, tớ muốn hủy hôn.”
“Tất nhiên là phải hủy hôn. Loại người này sao xứng với cậu.”
Cổ Na kiêu ngạo nói.
Vẻ mặt của Lưu Phân thoải mái hơn nhiều, cô ấy kéo tay Cổ Na nói: “Cảm ơn cậu cố ý đến tìm tớ, sau nay cậu có chuyện gì thì cứ việc nói, tớ không giúp được sẽ nhờ cha.”
Lúc này đội trưởng Lưu đang ngồi đối diện với Cổ Thành Trung, khác với Lưu Phân, khi ông ta nghe Cổ Thành Trung nói xong thì chén trà trong tay suýt đã rơi lên người đối phương.
“Chuyện này không thể nào, lão Cổ, có phải ông nhìn nhầm rồi không?”
Đội trưởng Lưu nhớ đến thái độ khiêm tốn của Liêu Ái Quốc, nghĩ đến đôi mèo mả gà đồng mà Cổ Thành Trung nói, làm thế nào cũng không thể liên quan đến nhau.
Cổ Thành Trung thở dài, tất nhiên là ông ta đã nghĩ đến phản ứng của đối phương: “Đội trưởng Lưu, hai ta cùng nhau lớn lên, chuyện này tôi không chắc chắn mà dám chạy đến trước mặt ông nói bậy bạ sao? Cổ Thành Trung tôi là hạng người gì ông không rõ sao?”
Đội trưởng Lưu thở hổn hển, hai mắt đỏ mở lớn.
“Lưu Phân xem như là cháu gái tôi, nếu như tôi không nghĩ đến điều này thì tôi sẽ đến đây sao?”
Đội trưởng Lưu hung hăng đưa tay lên lau mặt: “Quần áo đâu?”
“Tôi không mang đến, mang quần áo đến đây cũng quá khiến người khác nghi ngờ rồi, nhưng mà hôm qua thằng nhóc đó cởi chuồng, hẳn là đi đường sau núi về làng, nếu như muốn tìm chứng cứ thì có thể đi xem thử.”
“Ông cũng đi làm việc đi, tôi đi xem thử.” Tâm trạng của đội trưởng Lưu lúc này vô cùng phức tạp, ông ta cũng chỉ có một cô con gái, Liêu Ái Quốc cũng do ông ta và bà vợ thăm dò gần hai năm mới quyết định, vốn cho là người đáng tin, kết quả sắp kết hôn rồi lại xảy ra chuyện này.
Hai người cùng lúc ra cửa, lúc tạm biệt nhau ở ngã ba, đội trưởng Lưu run rẩy nói: “Lão Cổ, chuyện này...”
“Tôi sẽ không nói lung tung, ông yên tâm đi, nếu như tên đó thật sự ức hiếp Lưu Phân thì ông cứ gọi.” Cổ Thành Trung cũng là một người cha, tất nhiên là hiểu ý của đội trưởng Lưu.
Đội trưởng Lưu nhanh chóng chạy thẳng đến phía sau núi, đúng lúc gặp Lưu Phân và Cổ Na đang quay về.
“Cha à...”
Lưu Phân vốn định tối nay sẽ nói với người nhà chuyện này, nhưng mà lúc cô ấy nhìn thấy đội trưởng Lưu thì giọng nói lập tức nghẹn ngào.
Cổ Na nhìn đội trưởng Lưu, lại nhìn Lưu Phân, cuối cùng vỗ vai Lưu Phân, tạm biệt hai người.
Thấy Cổ Na đi xa rồi, đội trưởng Lưu vội vàng bước lên kéo Lưu Phân, hai mắt ông ta đỏ ngầu: “Sao con lại ra sau núi vậy?”
Lưu Phân cũng không nói gì, trực tiếp đặt giỏ xuống, gỡ cỏ dại phía trên ra, để lộ quần áo ở dưới, vẻ mặt của đội trưởng Lưu biến sắc.
Lưu Phân giải thích: “Quần áo dưới này là quần áo mà bác cả Cổ nhặt về, đây là quần áo mà ban nãy con và Cổ Na nhặt được rải rác ở bụi rậm phía sau cửa thôn, quần áo này chắc chắn là quần áo Chu Chi Hoa trộm của anh trai cô ta đưa cho Liêu Ái Quốc, dù sao anh ta cũng không có quần áo mặc đàng hoàng để về.”
Tuy là nửa đêm nhưng mà khó có thể chắc chắn là không gặp được ai lên núi săn bắt.
“Nhưng mà đến đêm tớ lại không ngủ được, tớ thật sự không cam lòng.”
Giọng của Lưu Phân khàn khàn.
Cổ Na cầm tay cô ấy, vẻ mặt lạnh lẽo: “Cũng không phải vô duyên vô cớ, hôm nay tớ đến cũng vì chuyện này, vốn dĩ tớ còn sợ cậu không tin... Cậu xem cái này đi.”
Cổ Na kéo giỏ sang, bới cỏ dại phía trên ra để lộ chỗ quần áo kia.
Gần như vừa liếc mắt Lưu Phân đã nhận ra: “Đây là áo sơ mi của Ái Quốc, là tớ mua cho anh ta.”
Sau khi mua dù không tự tay đưa cho đối phương, nhưng mà dù sao cũng tự chọn, có ấn tượng.
“Cậu lại nhìn cái này đi.”
Cổ Na lật quần áo nữ ở dưới lên, thứ cô lục ra đều là quần áo, quần áo lót của nữ.
Lưu Phân không thay đổi biểu cảm dùng cỏ dại đắp lên quần áo.
“Đó là Chu Chi Hoa.”
Chu Chi Hoa thích nhất là mặc quần áo màu đỏ, hơn nữa quan trọng nhất là trên tay áo đều thêu một bông hoa mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Cổ Na nhận ra Lưu Phân nhìn thấy quần áo trong giỏ thì tâm trạng vậy mà lại ổn định hơn trước một chút, cô ấy mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, Cổ Na cũng không làm phiền cô ấy, chỉ đặt giỏ sang một bên đợi.
Khoảng mười mấy phút sau, Lưu Phân lấy lại tinh thần, vẻ mặt cô ấy không thay đổi nhìn giỏ của Cổ Na: “Cổ Na à, tớ muốn hủy hôn.”
“Tất nhiên là phải hủy hôn. Loại người này sao xứng với cậu.”
Cổ Na kiêu ngạo nói.
Vẻ mặt của Lưu Phân thoải mái hơn nhiều, cô ấy kéo tay Cổ Na nói: “Cảm ơn cậu cố ý đến tìm tớ, sau nay cậu có chuyện gì thì cứ việc nói, tớ không giúp được sẽ nhờ cha.”
Lúc này đội trưởng Lưu đang ngồi đối diện với Cổ Thành Trung, khác với Lưu Phân, khi ông ta nghe Cổ Thành Trung nói xong thì chén trà trong tay suýt đã rơi lên người đối phương.
“Chuyện này không thể nào, lão Cổ, có phải ông nhìn nhầm rồi không?”
Đội trưởng Lưu nhớ đến thái độ khiêm tốn của Liêu Ái Quốc, nghĩ đến đôi mèo mả gà đồng mà Cổ Thành Trung nói, làm thế nào cũng không thể liên quan đến nhau.
Cổ Thành Trung thở dài, tất nhiên là ông ta đã nghĩ đến phản ứng của đối phương: “Đội trưởng Lưu, hai ta cùng nhau lớn lên, chuyện này tôi không chắc chắn mà dám chạy đến trước mặt ông nói bậy bạ sao? Cổ Thành Trung tôi là hạng người gì ông không rõ sao?”
Đội trưởng Lưu thở hổn hển, hai mắt đỏ mở lớn.
“Lưu Phân xem như là cháu gái tôi, nếu như tôi không nghĩ đến điều này thì tôi sẽ đến đây sao?”
Đội trưởng Lưu hung hăng đưa tay lên lau mặt: “Quần áo đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi không mang đến, mang quần áo đến đây cũng quá khiến người khác nghi ngờ rồi, nhưng mà hôm qua thằng nhóc đó cởi chuồng, hẳn là đi đường sau núi về làng, nếu như muốn tìm chứng cứ thì có thể đi xem thử.”
“Ông cũng đi làm việc đi, tôi đi xem thử.” Tâm trạng của đội trưởng Lưu lúc này vô cùng phức tạp, ông ta cũng chỉ có một cô con gái, Liêu Ái Quốc cũng do ông ta và bà vợ thăm dò gần hai năm mới quyết định, vốn cho là người đáng tin, kết quả sắp kết hôn rồi lại xảy ra chuyện này.
Hai người cùng lúc ra cửa, lúc tạm biệt nhau ở ngã ba, đội trưởng Lưu run rẩy nói: “Lão Cổ, chuyện này...”
“Tôi sẽ không nói lung tung, ông yên tâm đi, nếu như tên đó thật sự ức hiếp Lưu Phân thì ông cứ gọi.” Cổ Thành Trung cũng là một người cha, tất nhiên là hiểu ý của đội trưởng Lưu.
Đội trưởng Lưu nhanh chóng chạy thẳng đến phía sau núi, đúng lúc gặp Lưu Phân và Cổ Na đang quay về.
“Cha à...”
Lưu Phân vốn định tối nay sẽ nói với người nhà chuyện này, nhưng mà lúc cô ấy nhìn thấy đội trưởng Lưu thì giọng nói lập tức nghẹn ngào.
Cổ Na nhìn đội trưởng Lưu, lại nhìn Lưu Phân, cuối cùng vỗ vai Lưu Phân, tạm biệt hai người.
Thấy Cổ Na đi xa rồi, đội trưởng Lưu vội vàng bước lên kéo Lưu Phân, hai mắt ông ta đỏ ngầu: “Sao con lại ra sau núi vậy?”
Lưu Phân cũng không nói gì, trực tiếp đặt giỏ xuống, gỡ cỏ dại phía trên ra, để lộ quần áo ở dưới, vẻ mặt của đội trưởng Lưu biến sắc.
Lưu Phân giải thích: “Quần áo dưới này là quần áo mà bác cả Cổ nhặt về, đây là quần áo mà ban nãy con và Cổ Na nhặt được rải rác ở bụi rậm phía sau cửa thôn, quần áo này chắc chắn là quần áo Chu Chi Hoa trộm của anh trai cô ta đưa cho Liêu Ái Quốc, dù sao anh ta cũng không có quần áo mặc đàng hoàng để về.”
Tuy là nửa đêm nhưng mà khó có thể chắc chắn là không gặp được ai lên núi săn bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro