Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu
Người Trong Cuộ...
Túy Cai Ngoạn Tử
2024-10-15 00:19:32
Cổ Na thành thật nói tại sao mình lại ra ngoài, khai thật hết chuyện đuổi hai con thỏ và gặp được đôi mèo mả kia, cuối cùng vẻ mặt cô tức giận: “Tên khốn kiếp đó lại dám làm chuyện xấu xa như vậy sau lưng Lưu Phân, cháu chắc chắn không để Lưu Phân lấy anh ta.”
Đúng vậy, nam chính trong cặp đôi mèo mả kia chính là đối tượng nửa tháng sau sẽ kết hôn với Lưu Phân, Liêu Ái Quốc.
“Liêu Ái Quốc này là người thôn bên cạnh, làm việc đó ở thôn chúng ta vậy hẳn cô gái kia là người trong thôn chúng ta. Là ai?” Hai mắt Cổ Hành Vũ sáng lên nhìn Cổ Na, mà bên cạnh là gương mặt đen của Cổ Hành Phong.
“Là con gái nhỏ Chu Chi Hoa của thím Chu.” Cổ Na thấy rất rõ.
Cũng vì tên của Chu Chi Hoa này khá kỳ lạ, lần đầu khi nhìn thấy vẻ mặt vểnh lên trời của đối phương ở ngoài đồng, Cổ Na đã tiện thể hỏi Lưu Phân. Vì da của Chu Chi Hoa này bẩm sinh tương đối trắng nên thím Chu cảm thấy con gái là một nhành hoa trong thôn, bèn đặt tên là Chu Chi Hoa.
Ông cụ Cổ và hai đứa con trai nghe xong cũng không hề phát biểu cảm nghĩ gì, Cổ Hành Vũ và Cổ Hành Lôi lại nhất trí mắng đôi mèo mả, Cổ Hành Phong thì từ khi biết là hai người đó thì vẻ mặt không hề tốt chút nào.
Bà cụ Cổ cau mày: “Chuyện này không thể để lộ ra, thằng cả, con đi tìm đội trưởng nói chuyện một chút, cầm theo đồ này đi.”
Cổ Thành Trung nhìn đống quần áo kia, hơi đỏ mặt, ông ta nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con phải nói thế nào đây, số quần áo này, sao con lại có được?”
Cổ Hành Phong cắn răng đứng ra: “Con đi tìm đội trưởng nói chuyện này do con nhìn thấy.”
“Nói lung tung. Cháu còn chưa kết hôn mà, nếu như gánh chuyện này thì sau này sao mà lấy được vợ.”
Bà cụ Cổ trực tiếp nói câu phản đối.
Cổ Na liếc nhìn Cổ Hành Phong đang vô cùng tức giận: “Chuyện này để cháu đi, bác cả chỉ cần nói là mình nghe thấy giọng của Liêu Ái Quốc trong bụi, sau đi quay về thì cảm thấy có gì đó không đúng. Lưu Phân cũng xem như là cháu gái của bác, lại thân thiết với cháu nên bác mới nói chuyện này cho đội trưởng, còn quần áo này cứ giao cho cháu là được.”
Cô nhớ rõ là Lưu Phân chuẩn bị lấy chồng nên đã xin nghỉ vì muốn ít phơi nắng, dưỡng da của mình trắng một chút, khi kết hôn sẽ là một cô dâu xinh đẹp.
Bà cụ Cổ vốn không muốn để Cổ Na đi tìm Lưu Phân, nhưng mà Cổ Na lại nói Lưu Phân không phải là một cô gái bình thường, cô ấy có năng lực nhận thức và ý kiến riêng của mình, hơn nữa lại thêm Cổ Hành Phong ở bên cạnh khuyên bảo nên mới đồng ý.
Cổ Hành Lôi xin nghỉ giúp Cổ Na, Cổ Na thì lại dùng cỏ dại quấn quanh mang đống quần áo kia đến nhà họ Lưu.
Lúc này trừ con của anh trai Lưu Phân ra thì bà cụ Lưu cũng ở nhà, sau khi nghe Cổ Na gọi thì bà cụ Lưu bảo Lưu Phân ra mở cửa, sau khi biết Cổ Na cõng Lưu Phân xuống núi thì bà ta ngày càng thích Cổ Na.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu, nói xong tớ còn phải ra sau núi nhặt ít rơm củi.”
Cổ Na thấy Lưu Phân xin nghỉ ở nhà mà sắc mặt còn không tốt bằng lần trước hai người gặp nhau, sau khi Lưu Phân nhìn thấy Cổ Na thì tâm trạng tốt hơn nhiều, nhìn thấy đối phương đeo một cái sọt thì bảo cô bỏ xuống, nhưng mà Cổ Na kiên trì muốn mang vào phòng của Lưu Phân.
Sau khi ngạc nhiên, Lưu Phân nói một tiếng với bà cụ Lưu rồi bèn dẫn Cổ Na vào phòng. Phòng của Lưu Phân cũng không lớn, nhưng vì chủ nhân thường xuyên dọn dẹp nên căn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ.
“Sao sắc mặt cậu lại tệ vậy, bị thím Lưu mắng sao?” Cổ Na nói đùa.
Ai biết Lưu Phân lại thở dài, tuy cô ấy và Cổ Na gặp nhau chưa lâu nhưng mà cô ấy cảm thấy ngoài Cổ Na ra thì không ai hiểu mình, vì vậy Cổ Na thấy Lưu Phân lau mắt một cái.
Đang khóc sao?
Cổ Na vội vàng đưa tay lau nước mắt cho đối phương: “Thật sự bị mắng à?”
Lưu Phân nhếch môi: “Cũng không phải, chỉ là người mà tớ sắp cưới đó, mấy hôm trước anh ta đến đây ăn cơm, lúc chúng tớ ra ngoài đi dạo, tớ nhìn thấy...”
Cổ Na nghiêng đầu nhìn sang.
“Nhìn thấy trên gáy anh ta có dấu đỏ.” Nói xong thì mặt Lưu Phân chảy đầy nước mắt.
Con gái nhà nông cũng không phải là người chẳng biết gì, nhà nhỏ nên từ nhỏ các cô ấy cũng đã được nghe người lớn nói một chút về chuyện này, hơn nữa đôi khi có thêm bạn bè kết hôn hay là anh trai và chị dâu gì đó, các cô ấy cũng biết chút chuyện giữa nam và nữ.
“Tớ cũng đã thấy dấu như thế trên người chị dâu tớ, tớ không ngốc.” Lưu Phân nói, nước mắt không ngừng rơi.
Đúng vậy, nam chính trong cặp đôi mèo mả kia chính là đối tượng nửa tháng sau sẽ kết hôn với Lưu Phân, Liêu Ái Quốc.
“Liêu Ái Quốc này là người thôn bên cạnh, làm việc đó ở thôn chúng ta vậy hẳn cô gái kia là người trong thôn chúng ta. Là ai?” Hai mắt Cổ Hành Vũ sáng lên nhìn Cổ Na, mà bên cạnh là gương mặt đen của Cổ Hành Phong.
“Là con gái nhỏ Chu Chi Hoa của thím Chu.” Cổ Na thấy rất rõ.
Cũng vì tên của Chu Chi Hoa này khá kỳ lạ, lần đầu khi nhìn thấy vẻ mặt vểnh lên trời của đối phương ở ngoài đồng, Cổ Na đã tiện thể hỏi Lưu Phân. Vì da của Chu Chi Hoa này bẩm sinh tương đối trắng nên thím Chu cảm thấy con gái là một nhành hoa trong thôn, bèn đặt tên là Chu Chi Hoa.
Ông cụ Cổ và hai đứa con trai nghe xong cũng không hề phát biểu cảm nghĩ gì, Cổ Hành Vũ và Cổ Hành Lôi lại nhất trí mắng đôi mèo mả, Cổ Hành Phong thì từ khi biết là hai người đó thì vẻ mặt không hề tốt chút nào.
Bà cụ Cổ cau mày: “Chuyện này không thể để lộ ra, thằng cả, con đi tìm đội trưởng nói chuyện một chút, cầm theo đồ này đi.”
Cổ Thành Trung nhìn đống quần áo kia, hơi đỏ mặt, ông ta nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con phải nói thế nào đây, số quần áo này, sao con lại có được?”
Cổ Hành Phong cắn răng đứng ra: “Con đi tìm đội trưởng nói chuyện này do con nhìn thấy.”
“Nói lung tung. Cháu còn chưa kết hôn mà, nếu như gánh chuyện này thì sau này sao mà lấy được vợ.”
Bà cụ Cổ trực tiếp nói câu phản đối.
Cổ Na liếc nhìn Cổ Hành Phong đang vô cùng tức giận: “Chuyện này để cháu đi, bác cả chỉ cần nói là mình nghe thấy giọng của Liêu Ái Quốc trong bụi, sau đi quay về thì cảm thấy có gì đó không đúng. Lưu Phân cũng xem như là cháu gái của bác, lại thân thiết với cháu nên bác mới nói chuyện này cho đội trưởng, còn quần áo này cứ giao cho cháu là được.”
Cô nhớ rõ là Lưu Phân chuẩn bị lấy chồng nên đã xin nghỉ vì muốn ít phơi nắng, dưỡng da của mình trắng một chút, khi kết hôn sẽ là một cô dâu xinh đẹp.
Bà cụ Cổ vốn không muốn để Cổ Na đi tìm Lưu Phân, nhưng mà Cổ Na lại nói Lưu Phân không phải là một cô gái bình thường, cô ấy có năng lực nhận thức và ý kiến riêng của mình, hơn nữa lại thêm Cổ Hành Phong ở bên cạnh khuyên bảo nên mới đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ Hành Lôi xin nghỉ giúp Cổ Na, Cổ Na thì lại dùng cỏ dại quấn quanh mang đống quần áo kia đến nhà họ Lưu.
Lúc này trừ con của anh trai Lưu Phân ra thì bà cụ Lưu cũng ở nhà, sau khi nghe Cổ Na gọi thì bà cụ Lưu bảo Lưu Phân ra mở cửa, sau khi biết Cổ Na cõng Lưu Phân xuống núi thì bà ta ngày càng thích Cổ Na.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu, nói xong tớ còn phải ra sau núi nhặt ít rơm củi.”
Cổ Na thấy Lưu Phân xin nghỉ ở nhà mà sắc mặt còn không tốt bằng lần trước hai người gặp nhau, sau khi Lưu Phân nhìn thấy Cổ Na thì tâm trạng tốt hơn nhiều, nhìn thấy đối phương đeo một cái sọt thì bảo cô bỏ xuống, nhưng mà Cổ Na kiên trì muốn mang vào phòng của Lưu Phân.
Sau khi ngạc nhiên, Lưu Phân nói một tiếng với bà cụ Lưu rồi bèn dẫn Cổ Na vào phòng. Phòng của Lưu Phân cũng không lớn, nhưng vì chủ nhân thường xuyên dọn dẹp nên căn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ.
“Sao sắc mặt cậu lại tệ vậy, bị thím Lưu mắng sao?” Cổ Na nói đùa.
Ai biết Lưu Phân lại thở dài, tuy cô ấy và Cổ Na gặp nhau chưa lâu nhưng mà cô ấy cảm thấy ngoài Cổ Na ra thì không ai hiểu mình, vì vậy Cổ Na thấy Lưu Phân lau mắt một cái.
Đang khóc sao?
Cổ Na vội vàng đưa tay lau nước mắt cho đối phương: “Thật sự bị mắng à?”
Lưu Phân nhếch môi: “Cũng không phải, chỉ là người mà tớ sắp cưới đó, mấy hôm trước anh ta đến đây ăn cơm, lúc chúng tớ ra ngoài đi dạo, tớ nhìn thấy...”
Cổ Na nghiêng đầu nhìn sang.
“Nhìn thấy trên gáy anh ta có dấu đỏ.” Nói xong thì mặt Lưu Phân chảy đầy nước mắt.
Con gái nhà nông cũng không phải là người chẳng biết gì, nhà nhỏ nên từ nhỏ các cô ấy cũng đã được nghe người lớn nói một chút về chuyện này, hơn nữa đôi khi có thêm bạn bè kết hôn hay là anh trai và chị dâu gì đó, các cô ấy cũng biết chút chuyện giữa nam và nữ.
“Tớ cũng đã thấy dấu như thế trên người chị dâu tớ, tớ không ngốc.” Lưu Phân nói, nước mắt không ngừng rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro