Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Bàn Chuyện
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Sở Đình không ngờ anh nghe mình nói vậy xong lại ngoan ngoãn mà ngủ, cô hơi kinh ngạc. Dù sao đây cũng là một chàng trai trẻ, cô còn tưởng phải dây dưa một trận, huống chi giọng điệu của Dương Vũ khi nãy đã không dễ nghe rồi. Nào ngờ người này cũng không tệ lắm, điều này khiến Sở Đình có lòng tin, cảm thấy có thể đào tạo được người này, sống cuộc sống mà cô mong muốn.
Nghe nói tỷ lệ ly hôn ở niên đại này là cực kỳ thấp, có lẽ thật sự có thể phát triển tốt hơn, Sở Đình có chút ý nghĩ như vậy. Không đúng, qua một khoảng thời gian nữa là đến thời cải cách kinh tế, nghe nói những nhà giàu mới nổi kia đều sẽ tìm đến tiểu tam, tìm tình nhân, hiện tượng loạn lạc xã hội phát sinh.
Dương Vũ hiện nay 22 tuổi, tám năm nữa là đến cải cách, hình như phải mất chín năm mới mở cửa hoàn toàn. Nói vậy, còn tối thiểu gần hai mươi năm nữa, hai mươi năm nữa cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Cũng được, Sở Đình nghĩ có thể trải qua đến lúc đó.
Thật ra nếu là một nữ chính xuyên không bình thường, đầu tiên phải thoát khỏi người chồng lưu manh hờ này, quay về làm thanh niên trí thức, tìm chút gì đó đầu tư tích trữ, buôn bán nhỏ kiếm tiền nuôi sống bản thân. Sau đó sưu tầm đồ cổ, năm 78 thi vào đại học, từ đó về sau một bước lên mây. Sau khi vào đại học là thời cải cách mở cửa, có thể kinh doanh hoặc làm gì đó để được một cuộc sống hoàn hảo. Nhưng Sở Đình thì lại quá lười, cô chẳng muốn đi làm, chỉ muốn làm cá muối nằm ở nhà
[Cá muối: ý chỉ những người vô vị, tầm thường, không có chí tiến thủ]
Ý nghĩ này rất lạ sao?
Lúc này Sở Đình không muốn nghĩ ngợi gì nữa mà chỉ muốn nhắm mắt ngủ, cô thật sự quá mệt, chỉ muốn ngủ một giấc lâu thật lâu. Nhưng mà thực tế cô chỉ ngủ đến sáng thì dậy, không phải do cô ngủ không đủ giấc mà là tối hôm qua ngủ quá sớm, ở nông thôn bây giờ cũng không có TV. Đêm qua chắc tầm bảy giờ kém tám giờ gì đó cô đã ngủ, cũng không có gì ngạc nhiên khi cô thức dậy vào lúc này.
Sáng sớm rời giường rửa mặt, cũng may nguyên chủ có bàn chải và kem đánh răng. Sau đó cô mới kinh ngạc phát hiện, Dương Vũ thế mà không có bàn chải. Sở Đình kinh hoàng, trời ạ, thói quen vệ sinh cá nhân quá kém, không chấp nhận được!
Dương Vũ không để tâm lắm mà há miệng nhe răng, Sở Đình vừa thấy răng người này rất trắng, còn trắng hơn cả mình. Cô thầm nghĩ thật không công bằng, trước đây mỗi ngày cô đánh răng vài lần nhưng cũng không trắng được như vậy.
Bữa sáng lại là khoai lang, từ ngày đầu tiên đến bây giờ đều là ăn khoai lang, cô đã không còn thích món khoai nướng nhiều như khi ăn lần đầu nữa.
Ăn xong Dương Vũ phải đi ra ngoài, anh hỏi cô muốn mua gì, vậy nên Sở Đình lập tức không khách khí mà mở miệng liệt kê một loạt thứ còn thiếu trong nhà. Đầu tiên là chậu đựng, chậu thì không cần mua nhiều, chỉ cần mua một chậu gỗ và hai chậu dùng để rửa rau, rửa mặt. Trong nhà dầu muối tương giấm đều không có, mấy thứ này không thể thiếu được.
Còn đồ ăn nữa, Sở Đình hỏi anh những người khác ăn rau củ như thế nào.
Dương Vũ đáp: “Có lẽ là trồng ở trong sân nhà, nếu không thì em nghĩ người ta làm gì với cái sân lớn như vậy? Trong đó đều là các loại rau, nuôi gà nuôi vịt này nọ.”
“Chúng ta cũng nuôi trồng một ít đi.” Sở Đình nói, ăn rau tươi sạch do chính mình trồng cũng rất tốt.
“Được, nhưng giống rau thì không cần mua, đến lúc đó hỏi xin cha mẹ chút ít là được.” Dương Vũ hoàn toàn đồng ý, như mấy giống rau gì đó thì hầu như nhà ai cũng trồng nên không cần thiết phải mua giống.
Sở Đình kể rất nhiều thứ linh ta linh tinh muốn mua, chủ yếu là bởi vì người đàn ông lớn đầu như Dương Vũ này đã sống quá hời hợt. Dương Vũ thấy Sở Đình liệt kê ra, bèn nói: “Hay là em đi vào thành phố với anh đi.”
“Được không? Không đi làm thì không tốt lắm.” Sở Đình hỏi, cô cũng rất muốn đi, vì quang cảnh thành phố ở thời đại này vốn khác biệt. Nhưng với tư cách là một người từ bé đến giờ chưa bao giờ nộp bài thi trước thời hạn, xin phép nghỉ cũng cực kỳ ít thì luôn cảm thấy chuyện này không tốt lắm.
“Có thể chứ, vừa ngay dịp chúng ta kết hôn mà anh cũng chưa mua gì cho em, quyết định lần này đi. Đội trưởng có thể thông cảm mà, hiện tại không phải thời điểm thu hoạch, thiếu một người cũng không sao.” Dương Vũ đáp, anh thật sự nghĩ như vậy, hai người họ kết hôn có hơi đột ngột, quá vội vàng. Họ kết hôn trước mùa thu hoạch, Sở Đình cứ thế mà mang hành lý tới nhà anh. Dương Vũ có cảm giác nghi ngờ như mình chiếm tiện nghi con nhà người ta, chiếm hời một người vợ.
Nghe nói tỷ lệ ly hôn ở niên đại này là cực kỳ thấp, có lẽ thật sự có thể phát triển tốt hơn, Sở Đình có chút ý nghĩ như vậy. Không đúng, qua một khoảng thời gian nữa là đến thời cải cách kinh tế, nghe nói những nhà giàu mới nổi kia đều sẽ tìm đến tiểu tam, tìm tình nhân, hiện tượng loạn lạc xã hội phát sinh.
Dương Vũ hiện nay 22 tuổi, tám năm nữa là đến cải cách, hình như phải mất chín năm mới mở cửa hoàn toàn. Nói vậy, còn tối thiểu gần hai mươi năm nữa, hai mươi năm nữa cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Cũng được, Sở Đình nghĩ có thể trải qua đến lúc đó.
Thật ra nếu là một nữ chính xuyên không bình thường, đầu tiên phải thoát khỏi người chồng lưu manh hờ này, quay về làm thanh niên trí thức, tìm chút gì đó đầu tư tích trữ, buôn bán nhỏ kiếm tiền nuôi sống bản thân. Sau đó sưu tầm đồ cổ, năm 78 thi vào đại học, từ đó về sau một bước lên mây. Sau khi vào đại học là thời cải cách mở cửa, có thể kinh doanh hoặc làm gì đó để được một cuộc sống hoàn hảo. Nhưng Sở Đình thì lại quá lười, cô chẳng muốn đi làm, chỉ muốn làm cá muối nằm ở nhà
[Cá muối: ý chỉ những người vô vị, tầm thường, không có chí tiến thủ]
Ý nghĩ này rất lạ sao?
Lúc này Sở Đình không muốn nghĩ ngợi gì nữa mà chỉ muốn nhắm mắt ngủ, cô thật sự quá mệt, chỉ muốn ngủ một giấc lâu thật lâu. Nhưng mà thực tế cô chỉ ngủ đến sáng thì dậy, không phải do cô ngủ không đủ giấc mà là tối hôm qua ngủ quá sớm, ở nông thôn bây giờ cũng không có TV. Đêm qua chắc tầm bảy giờ kém tám giờ gì đó cô đã ngủ, cũng không có gì ngạc nhiên khi cô thức dậy vào lúc này.
Sáng sớm rời giường rửa mặt, cũng may nguyên chủ có bàn chải và kem đánh răng. Sau đó cô mới kinh ngạc phát hiện, Dương Vũ thế mà không có bàn chải. Sở Đình kinh hoàng, trời ạ, thói quen vệ sinh cá nhân quá kém, không chấp nhận được!
Dương Vũ không để tâm lắm mà há miệng nhe răng, Sở Đình vừa thấy răng người này rất trắng, còn trắng hơn cả mình. Cô thầm nghĩ thật không công bằng, trước đây mỗi ngày cô đánh răng vài lần nhưng cũng không trắng được như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa sáng lại là khoai lang, từ ngày đầu tiên đến bây giờ đều là ăn khoai lang, cô đã không còn thích món khoai nướng nhiều như khi ăn lần đầu nữa.
Ăn xong Dương Vũ phải đi ra ngoài, anh hỏi cô muốn mua gì, vậy nên Sở Đình lập tức không khách khí mà mở miệng liệt kê một loạt thứ còn thiếu trong nhà. Đầu tiên là chậu đựng, chậu thì không cần mua nhiều, chỉ cần mua một chậu gỗ và hai chậu dùng để rửa rau, rửa mặt. Trong nhà dầu muối tương giấm đều không có, mấy thứ này không thể thiếu được.
Còn đồ ăn nữa, Sở Đình hỏi anh những người khác ăn rau củ như thế nào.
Dương Vũ đáp: “Có lẽ là trồng ở trong sân nhà, nếu không thì em nghĩ người ta làm gì với cái sân lớn như vậy? Trong đó đều là các loại rau, nuôi gà nuôi vịt này nọ.”
“Chúng ta cũng nuôi trồng một ít đi.” Sở Đình nói, ăn rau tươi sạch do chính mình trồng cũng rất tốt.
“Được, nhưng giống rau thì không cần mua, đến lúc đó hỏi xin cha mẹ chút ít là được.” Dương Vũ hoàn toàn đồng ý, như mấy giống rau gì đó thì hầu như nhà ai cũng trồng nên không cần thiết phải mua giống.
Sở Đình kể rất nhiều thứ linh ta linh tinh muốn mua, chủ yếu là bởi vì người đàn ông lớn đầu như Dương Vũ này đã sống quá hời hợt. Dương Vũ thấy Sở Đình liệt kê ra, bèn nói: “Hay là em đi vào thành phố với anh đi.”
“Được không? Không đi làm thì không tốt lắm.” Sở Đình hỏi, cô cũng rất muốn đi, vì quang cảnh thành phố ở thời đại này vốn khác biệt. Nhưng với tư cách là một người từ bé đến giờ chưa bao giờ nộp bài thi trước thời hạn, xin phép nghỉ cũng cực kỳ ít thì luôn cảm thấy chuyện này không tốt lắm.
“Có thể chứ, vừa ngay dịp chúng ta kết hôn mà anh cũng chưa mua gì cho em, quyết định lần này đi. Đội trưởng có thể thông cảm mà, hiện tại không phải thời điểm thu hoạch, thiếu một người cũng không sao.” Dương Vũ đáp, anh thật sự nghĩ như vậy, hai người họ kết hôn có hơi đột ngột, quá vội vàng. Họ kết hôn trước mùa thu hoạch, Sở Đình cứ thế mà mang hành lý tới nhà anh. Dương Vũ có cảm giác nghi ngờ như mình chiếm tiện nghi con nhà người ta, chiếm hời một người vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro