Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Đến Kỳ
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Bữa tối không có gì ăn, họ vẫn phải luộc khoai lang để ăn. Buổi trưa còn thừa lại hai củ, bữa cơm đầu tiên của đôi vợ chồng mới cưới chính là bốn củ khoai lang, mỗi người ăn hết hai củ.
Ăn xong, Sở Đình muốn đi tắm, không thì cơ thể cô luôn cảm thấy là lạ. Buổi trưa Dương Vũ đã đi dạo một lần ở bờ sông, xem như đã tắm rồi. Nước sông ở đây cũng sạch sẽ nên vào mùa hè, phần lớn nam giới thường đến sông để tắm. Sở Đình chắc chắn không được, cô phải đun nước nóng để tắm. Cũng may Dương Vũ không ngại cô phiền mà còn đun giúp cô một nồi nước nóng, chẳng qua trong nhà lại không có chậu đựng.
Sở Đình buồn bực, hóa ra anh không cần phải rửa mặt hay sao mà trong nhà cũng không có cái cái chậu đựng nước nào, thật không hiểu nổi.
Dương Vũ lại không nghĩ vậy, không có chậu thì đã là gì, trong nhà anh còn không có nồi chảo này nọ, không có muối hay gia vị gì. Trước đây anh rất ít khi ăn cơm ở nhà, mùa hè thì xuống sông tắm rửa, mùa đông thì vào nhà tắm trong thành phố để tắm, phần lớn thời gian đều ăn bên ngoài, thỉnh thoảng về nhà đói bụng sẽ luộc khoai ăn bừa là được, không cần thiết những thứ đó.
Đương nhiên, đó là cách sống qua loa như ông già của trước kia, bây giờ đã có vợ rồi, Dương Vũ cảm thấy mình nên thu xếp và mua sắm đồ dùng trong nhà cho đàng hoàng, ít nhất phải làm cho căn nhà này trông giống một tổ ấm hơn.
Bộ quần áo mà Sở Đình mặc sau khi tắm rửa xong là bộ quần áo mà cô kiếm được, quần áo và đồ lót của nguyên chủ thật sự rất khó mặc, rất kỳ cục. Nhưng hiện tại cô cũng chẳng có cách nào khác, đành phải mặc nó, chậm chạp ra khỏi phòng, Dương Vũ đã chờ cô sẵn ở ngoài.
“Bà xã, mau tới đây, đóng cửa vào.” Dương Vũ ngồi xếp bằng trên giường cười tít mắt ngoắc tay với Sở Đình, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nho nhỏ, ánh sáng đèn rất mờ. Đèn đặt ở tủ đầu giường, chiếu rọi một góc không gian giường.
Sở Đình lập tức cảm thấy chân mình như đổ xi măng không nhấc lên được, nhưng chẳng còn cách nào khác, vẫn phải đi đến đó. Cô vờ bình tĩnh như không biết gì cả, đi đến ngồi bên cạnh giường, sau đó ngoảnh đầu sang hỏi Dương Vũ: “Hôm nay mệt quá, ngủ thôi.”
Nói xong lập tức lên giường tìm một chỗ trống nằm ngủ. Dương Vũ hưng phấn chờ cả buổi trời chỉ để chờ đến lúc này, anh không cam lòng. Anh chậm rãi nằm xuống, tay chống xuống chỗ trống cạnh Sở Đình, áp sát mặt vào cô, nói: “Bà xã, hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, hôm nay có phải nên bù lại không?”
Nói xong, tay anh còn không thành thật mà sờ lên eo Sở Đình, hơn nữa còn có ý định sờ lên trên, Sở Đình nắm tay anh lại.
“Hôm nay không được.” Sở Đình nói nhỏ.
Dương Vũ nghe vậy thì hơi không vui, hôm qua không được, sao hôm nay cũng không được? Người ta cưới vợ xuân xanh rạng ngời, mặt mày sáng rỡ, còn anh thì như thế này.
“Em đến ngày.” Sở Đình nhỏ giọng đáp, đúng vậy, Sở Đình vừa nghĩ ra được lý do “dì cả tới”.
Sở Đình hơi nghi ngờ: Khoan đã, người này liệu có biết “dì cả” là gì không nhỉ? Niên đại này, chắc hẳn đối với mấy loại chuyện đó, người ta tương đối kiêng kỵ, cũng không biết anh có hiểu ý của mình không.
Cũng may Dương Vũ thật đúng là hiểu. Ngày thường là một đứa trẻ không được coi trọng trong gia đình, cha mẹ cũng không ai nói cho anh, nếu anh cứ ngu ngơ không biết quan sát tình huống xung quanh thì đúng là sẽ không biết gì thật. Anh lăn lộn trên phố phường, nghe được vô số câu chuyện tầm phào của đám đàn ông trung niên. Khi Dương Vũ nghe Sở Đình nói như thế, ý nghĩ đêm động phòng đã hoàn toàn phai nhạt.
Anh nghiêng người về, ngửa đầu nằm thẳng lại trên giường, hít thở trong hai giây để tĩnh lặng lại. Sau đó vẫn không cam lòng, xoay sang nằm cạnh Sở đình hỏi: “Vậy cái đó của em khi nào sẽ xong?”
Sở Đình không rõ anh có biết chu kỳ sinh lý của phụ nữ là bao lâu hay không, nhưng cô nghĩ chắc là anh không biết bèn nói dối “hơn mười ngày”. Mèo mù gặp phải chuột chết, Dương Vũ không biết thật. Bình thường anh chỉ nghe người ta nói mấy lời thô tục, chỉ nói mấy chuyện linh tinh như đàn bà sẽ có mấy ngày không tiện, nhưng cũng không ai nói chi tiết. Cho nên anh tưởng Sở Đình nói thật, nghe nói hơn mười ngày mà buồn bực trong lòng, một tháng tổng cộng có ba mươi ngày mà chu kỳ sinh lý đã chiếm hơn mười ngày, haiz, chả trách muốn sinh con lại khó như vậy.
Không cam tâm tình nguyện, Dương Vũ cứ nằm như thế. Một lát sau bật ngồi dậy thổi tắt ngọn đèn ở đầu giường, lúc nằm lại trên giường, tay vẫn không thành thật mà sờ soạng tay Sở Đình.
Ăn xong, Sở Đình muốn đi tắm, không thì cơ thể cô luôn cảm thấy là lạ. Buổi trưa Dương Vũ đã đi dạo một lần ở bờ sông, xem như đã tắm rồi. Nước sông ở đây cũng sạch sẽ nên vào mùa hè, phần lớn nam giới thường đến sông để tắm. Sở Đình chắc chắn không được, cô phải đun nước nóng để tắm. Cũng may Dương Vũ không ngại cô phiền mà còn đun giúp cô một nồi nước nóng, chẳng qua trong nhà lại không có chậu đựng.
Sở Đình buồn bực, hóa ra anh không cần phải rửa mặt hay sao mà trong nhà cũng không có cái cái chậu đựng nước nào, thật không hiểu nổi.
Dương Vũ lại không nghĩ vậy, không có chậu thì đã là gì, trong nhà anh còn không có nồi chảo này nọ, không có muối hay gia vị gì. Trước đây anh rất ít khi ăn cơm ở nhà, mùa hè thì xuống sông tắm rửa, mùa đông thì vào nhà tắm trong thành phố để tắm, phần lớn thời gian đều ăn bên ngoài, thỉnh thoảng về nhà đói bụng sẽ luộc khoai ăn bừa là được, không cần thiết những thứ đó.
Đương nhiên, đó là cách sống qua loa như ông già của trước kia, bây giờ đã có vợ rồi, Dương Vũ cảm thấy mình nên thu xếp và mua sắm đồ dùng trong nhà cho đàng hoàng, ít nhất phải làm cho căn nhà này trông giống một tổ ấm hơn.
Bộ quần áo mà Sở Đình mặc sau khi tắm rửa xong là bộ quần áo mà cô kiếm được, quần áo và đồ lót của nguyên chủ thật sự rất khó mặc, rất kỳ cục. Nhưng hiện tại cô cũng chẳng có cách nào khác, đành phải mặc nó, chậm chạp ra khỏi phòng, Dương Vũ đã chờ cô sẵn ở ngoài.
“Bà xã, mau tới đây, đóng cửa vào.” Dương Vũ ngồi xếp bằng trên giường cười tít mắt ngoắc tay với Sở Đình, trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu nho nhỏ, ánh sáng đèn rất mờ. Đèn đặt ở tủ đầu giường, chiếu rọi một góc không gian giường.
Sở Đình lập tức cảm thấy chân mình như đổ xi măng không nhấc lên được, nhưng chẳng còn cách nào khác, vẫn phải đi đến đó. Cô vờ bình tĩnh như không biết gì cả, đi đến ngồi bên cạnh giường, sau đó ngoảnh đầu sang hỏi Dương Vũ: “Hôm nay mệt quá, ngủ thôi.”
Nói xong lập tức lên giường tìm một chỗ trống nằm ngủ. Dương Vũ hưng phấn chờ cả buổi trời chỉ để chờ đến lúc này, anh không cam lòng. Anh chậm rãi nằm xuống, tay chống xuống chỗ trống cạnh Sở Đình, áp sát mặt vào cô, nói: “Bà xã, hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, hôm nay có phải nên bù lại không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, tay anh còn không thành thật mà sờ lên eo Sở Đình, hơn nữa còn có ý định sờ lên trên, Sở Đình nắm tay anh lại.
“Hôm nay không được.” Sở Đình nói nhỏ.
Dương Vũ nghe vậy thì hơi không vui, hôm qua không được, sao hôm nay cũng không được? Người ta cưới vợ xuân xanh rạng ngời, mặt mày sáng rỡ, còn anh thì như thế này.
“Em đến ngày.” Sở Đình nhỏ giọng đáp, đúng vậy, Sở Đình vừa nghĩ ra được lý do “dì cả tới”.
Sở Đình hơi nghi ngờ: Khoan đã, người này liệu có biết “dì cả” là gì không nhỉ? Niên đại này, chắc hẳn đối với mấy loại chuyện đó, người ta tương đối kiêng kỵ, cũng không biết anh có hiểu ý của mình không.
Cũng may Dương Vũ thật đúng là hiểu. Ngày thường là một đứa trẻ không được coi trọng trong gia đình, cha mẹ cũng không ai nói cho anh, nếu anh cứ ngu ngơ không biết quan sát tình huống xung quanh thì đúng là sẽ không biết gì thật. Anh lăn lộn trên phố phường, nghe được vô số câu chuyện tầm phào của đám đàn ông trung niên. Khi Dương Vũ nghe Sở Đình nói như thế, ý nghĩ đêm động phòng đã hoàn toàn phai nhạt.
Anh nghiêng người về, ngửa đầu nằm thẳng lại trên giường, hít thở trong hai giây để tĩnh lặng lại. Sau đó vẫn không cam lòng, xoay sang nằm cạnh Sở đình hỏi: “Vậy cái đó của em khi nào sẽ xong?”
Sở Đình không rõ anh có biết chu kỳ sinh lý của phụ nữ là bao lâu hay không, nhưng cô nghĩ chắc là anh không biết bèn nói dối “hơn mười ngày”. Mèo mù gặp phải chuột chết, Dương Vũ không biết thật. Bình thường anh chỉ nghe người ta nói mấy lời thô tục, chỉ nói mấy chuyện linh tinh như đàn bà sẽ có mấy ngày không tiện, nhưng cũng không ai nói chi tiết. Cho nên anh tưởng Sở Đình nói thật, nghe nói hơn mười ngày mà buồn bực trong lòng, một tháng tổng cộng có ba mươi ngày mà chu kỳ sinh lý đã chiếm hơn mười ngày, haiz, chả trách muốn sinh con lại khó như vậy.
Không cam tâm tình nguyện, Dương Vũ cứ nằm như thế. Một lát sau bật ngồi dậy thổi tắt ngọn đèn ở đầu giường, lúc nằm lại trên giường, tay vẫn không thành thật mà sờ soạng tay Sở Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro