Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Giận Dỗi
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Mặc dù tan ca rất muộn nhưng khi cô về đến nhà Dương Vũ vẫn chưa về. Sở Đình cũng không quan tâm anh, bây giờ cô không biết làm sao, ngực giống như bị nghẹn lại, trong lòng đầy oán giận.
Cô tỉ mỉ múc nước rửa tay, đôi tay này cả ngày hôm nay đều liên tục bới khoai lang dưới đất, trong kẽ móng tay toàn bộ đều là bùn, Sở Đình rửa đi rửa lại nhiều lần, còn lấy một nhánh cây nhỏ chọc chọc mới làm sạch được bùn trong kẽ móng tay.
Rửa tay sạch sẽ xong, ngay cả cơm cô cũng chưa nấu, cho dù bây giờ bụng cô đã đói đến mức kêu vang nhưng cô vẫn nhanh chóng đun cho mình một nồi nước nóng để tắm rửa và gội đầu, thật sự là hiện tại cô cảm thấy trên người mình chắc toàn là nước bùn, cả ngày hôm nay mồ hôi chảy không ngừng, buổi trưa còn va vào mặt đất, cảm giác như tóc dính đầy đất, thật sự không thể chịu nổi.
Đúng lúc cô ở trong phòng ngủ đóng cửa tắm rửa thì Dương Vũ quay về. Anh đi đến cửa phòng ngủ, không đẩy cửa ra được liền gọi một tiếng: “Vợ ơi, em ở trong đó hả?”
Bây giờ Sở Đình vẫn còn đang buồn bực, tức giận đáp lại một câu: “Đang tắm, đừng có gọi nữa!” Nói xong thì cô không để ý đến anh nữa, tiếp tục tắm rửa, căn nhà rất tồi tàn, khe hở trên cánh cửa kia khá to, may mà Sở Đình đã để chậu tắm ở một bên góc tường, nếu không nói không chừng sẽ bị lộ hết người rồi.
Dương Vũ đứng ở bên ngoài, biết vợ đang tắm cũng không đi mà nương theo khe cửa nhìn khắp nơi bên trong phòng, nhìn chăm chú cao thấp trái phải đến 2 phút cũng không thấy được gì mới hết hy vọng. Nhưng anh vẫn không đi mà dựa vào cánh cửa trước mặt nói chuyện với Sở Đình: “Vợ ơi, hôm nay trong đội đi thu hoạch khoai lang hả?”
Sở Đình phớt lờ anh, bây giờ cô không muốn quan tâm đến ai cả, nhất là người đàn ông đã để cô phải một mình ở nhà làm ruộng này, đáng ghét!
Dương Vũ nói một câu nhưng không nghe thấy Sở Đình trả lời, anh còn tưởng rằng giọng mình nhỏ quá cô không nghe thấy, bèn hỏi lại, Sở Đình vẫn không đáp lời, Dương Vũ có hơi sốt ruột.
Anh lại nói: “Vẫn chưa ăn cơm tối đúng không.” Mặc dù Dương Vũ đã nhiều năm không xuống ruộng làm việc, nhưng trước kia anh vẫn luôn làm việc này, biết thời gian thu hoạch khoai lang là gấp rút nhất, cực kỳ vất vả, đặc biệt là còn không nấu cơm nữa, anh vội vàng nói: “Hay là anh nấu chút cơm cho em nhé?”
Ban đầu Sở Đình vẫn không muốn để ý đến anh, nhưng nghe đến cơm thì có hơi thỏa hiệp rồi, bây giờ cô thật sự rất đói, đói đến cả người không còn sức lực, có người nấu cơm cho mình, cô mà từ chối thì là thiếu tôn trọng người ta rồi, nhưng cô vẫn hơi lo lắng về khả năng nấu nướng của Dương Vũ. Phải biết rằng một mình anh độc thân ở đây đã lâu rồi, rõ ràng là không có gia vị gì ở phòng bếp cả, chứng minh là anh rất ít khi nấu cơm ở nhà, bây giờ thì có thể nấu được món gì đây.
Sở Đình cảm thấy mình bị đùa bỡn nên tức giận nói: “Anh thì có thể nấu món gì chứ?”
Thật ra đúng là Dương Vũ không biết nấu món gì phức tạp cả, nhưng anh biết nhóm lửa, đun nước nóng, thêm một ít mì mà mình nặn vào nước nóng sẽ thành mì sợi, vẫn là thôi đi, cán mì sợi thật sự không phải là một việc dễ dàng.
Hiện tại Sở Đình cũng không có sức lực giằng co nữa, có chút gì để ăn là đã không tồi rồi, cô bèn nói: “Được, vậy anh đi nhóm bếp đi, nhớ là phải bỏ vào hai củ khoai lang, thêm hai củ nữa đi.”
Dương Vũ nghe xong lập tức vui mừng lăng xăng chạy đến phòng bếp nấu cơm, Sở Đình thì ở phòng ngủ chậm rãi tắm cho xong, may mà lần đầu vào thành phố mua đồ cô đã mua nhiều chậu, có thể thay nước được.
Cô tắm xong thì đi ra ngoài, khi cô đang dùng khăn mặt lau khô tóc đi ra đến cửa, vừa lúc nhìn thấy Dương Vũ từ bên ngoài xách thùng nước vào. Cũng đúng, cô dùng không ít nước để tắm, đã lấy hết nước ở vại trong phòng bếp rồi, Dương Vũ đang đi múc nước lần nữa.
Nhìn thấy Sở Đình đi ra, Dương Vũ cũng không nói gì với cô, lại lập tức đổ đầy nước vào từng chậu một trong phòng ngủ. Nhìn anh thể hiện vẻ ân cần tích cực như vậy, hiển nhiên là chính anh cũng biết mình không tham gia vào đồng áng lại để cho một mình vợ làm, đây là việc vất vả cỡ nào chứ.
Dương Vũ lấy lòng rõ rệt như vậy, Sở Đình cũng không có cách nào tiếp tục mang lòng dạ sắt đá lạnh lùng với anh nữa. Chỉ có thể tiếp lời anh, mặc dù bây giờ cô cũng không có sức mà nói chuyện, đúng là vừa đói vừa mệt.
Cô tỉ mỉ múc nước rửa tay, đôi tay này cả ngày hôm nay đều liên tục bới khoai lang dưới đất, trong kẽ móng tay toàn bộ đều là bùn, Sở Đình rửa đi rửa lại nhiều lần, còn lấy một nhánh cây nhỏ chọc chọc mới làm sạch được bùn trong kẽ móng tay.
Rửa tay sạch sẽ xong, ngay cả cơm cô cũng chưa nấu, cho dù bây giờ bụng cô đã đói đến mức kêu vang nhưng cô vẫn nhanh chóng đun cho mình một nồi nước nóng để tắm rửa và gội đầu, thật sự là hiện tại cô cảm thấy trên người mình chắc toàn là nước bùn, cả ngày hôm nay mồ hôi chảy không ngừng, buổi trưa còn va vào mặt đất, cảm giác như tóc dính đầy đất, thật sự không thể chịu nổi.
Đúng lúc cô ở trong phòng ngủ đóng cửa tắm rửa thì Dương Vũ quay về. Anh đi đến cửa phòng ngủ, không đẩy cửa ra được liền gọi một tiếng: “Vợ ơi, em ở trong đó hả?”
Bây giờ Sở Đình vẫn còn đang buồn bực, tức giận đáp lại một câu: “Đang tắm, đừng có gọi nữa!” Nói xong thì cô không để ý đến anh nữa, tiếp tục tắm rửa, căn nhà rất tồi tàn, khe hở trên cánh cửa kia khá to, may mà Sở Đình đã để chậu tắm ở một bên góc tường, nếu không nói không chừng sẽ bị lộ hết người rồi.
Dương Vũ đứng ở bên ngoài, biết vợ đang tắm cũng không đi mà nương theo khe cửa nhìn khắp nơi bên trong phòng, nhìn chăm chú cao thấp trái phải đến 2 phút cũng không thấy được gì mới hết hy vọng. Nhưng anh vẫn không đi mà dựa vào cánh cửa trước mặt nói chuyện với Sở Đình: “Vợ ơi, hôm nay trong đội đi thu hoạch khoai lang hả?”
Sở Đình phớt lờ anh, bây giờ cô không muốn quan tâm đến ai cả, nhất là người đàn ông đã để cô phải một mình ở nhà làm ruộng này, đáng ghét!
Dương Vũ nói một câu nhưng không nghe thấy Sở Đình trả lời, anh còn tưởng rằng giọng mình nhỏ quá cô không nghe thấy, bèn hỏi lại, Sở Đình vẫn không đáp lời, Dương Vũ có hơi sốt ruột.
Anh lại nói: “Vẫn chưa ăn cơm tối đúng không.” Mặc dù Dương Vũ đã nhiều năm không xuống ruộng làm việc, nhưng trước kia anh vẫn luôn làm việc này, biết thời gian thu hoạch khoai lang là gấp rút nhất, cực kỳ vất vả, đặc biệt là còn không nấu cơm nữa, anh vội vàng nói: “Hay là anh nấu chút cơm cho em nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu Sở Đình vẫn không muốn để ý đến anh, nhưng nghe đến cơm thì có hơi thỏa hiệp rồi, bây giờ cô thật sự rất đói, đói đến cả người không còn sức lực, có người nấu cơm cho mình, cô mà từ chối thì là thiếu tôn trọng người ta rồi, nhưng cô vẫn hơi lo lắng về khả năng nấu nướng của Dương Vũ. Phải biết rằng một mình anh độc thân ở đây đã lâu rồi, rõ ràng là không có gia vị gì ở phòng bếp cả, chứng minh là anh rất ít khi nấu cơm ở nhà, bây giờ thì có thể nấu được món gì đây.
Sở Đình cảm thấy mình bị đùa bỡn nên tức giận nói: “Anh thì có thể nấu món gì chứ?”
Thật ra đúng là Dương Vũ không biết nấu món gì phức tạp cả, nhưng anh biết nhóm lửa, đun nước nóng, thêm một ít mì mà mình nặn vào nước nóng sẽ thành mì sợi, vẫn là thôi đi, cán mì sợi thật sự không phải là một việc dễ dàng.
Hiện tại Sở Đình cũng không có sức lực giằng co nữa, có chút gì để ăn là đã không tồi rồi, cô bèn nói: “Được, vậy anh đi nhóm bếp đi, nhớ là phải bỏ vào hai củ khoai lang, thêm hai củ nữa đi.”
Dương Vũ nghe xong lập tức vui mừng lăng xăng chạy đến phòng bếp nấu cơm, Sở Đình thì ở phòng ngủ chậm rãi tắm cho xong, may mà lần đầu vào thành phố mua đồ cô đã mua nhiều chậu, có thể thay nước được.
Cô tắm xong thì đi ra ngoài, khi cô đang dùng khăn mặt lau khô tóc đi ra đến cửa, vừa lúc nhìn thấy Dương Vũ từ bên ngoài xách thùng nước vào. Cũng đúng, cô dùng không ít nước để tắm, đã lấy hết nước ở vại trong phòng bếp rồi, Dương Vũ đang đi múc nước lần nữa.
Nhìn thấy Sở Đình đi ra, Dương Vũ cũng không nói gì với cô, lại lập tức đổ đầy nước vào từng chậu một trong phòng ngủ. Nhìn anh thể hiện vẻ ân cần tích cực như vậy, hiển nhiên là chính anh cũng biết mình không tham gia vào đồng áng lại để cho một mình vợ làm, đây là việc vất vả cỡ nào chứ.
Dương Vũ lấy lòng rõ rệt như vậy, Sở Đình cũng không có cách nào tiếp tục mang lòng dạ sắt đá lạnh lùng với anh nữa. Chỉ có thể tiếp lời anh, mặc dù bây giờ cô cũng không có sức mà nói chuyện, đúng là vừa đói vừa mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro