Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Không Cần Làm V...
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Ăn cơm tối xong, Dương Vũ xách nước đi tắm, Sở Đình nằm trên giường từ từ nhắm mắt chuẩn bị ngủ, lẽ ra hôm nay mệt như vậy, cô hẳn nên ngủ từ sớm mới phải, hoặc là nằm trên giường nhắm mắt là ngủ ngay, nhưng cô lại mãi không ngủ được, trong lòng tràn đầy tủi thân.
Kiếp trước rõ ràng có thể nhanh chóng trải qua những ngày tốt đẹp rồi, kết quả là lại bị xe đụng cứ thế mà đi đến nơi này, mấy ngày trước bắt đầu làm việc cô không thấy mệt, còn nghĩ có thế sống qua ngày, cô còn cảm thấy những ngày tháng ở đây trôi qua cũng không tồi, thảnh thơi chứ không mệt mỏi giống như ở thời hiện đại.
Nhưng bây giờ khi bắt đầu làm những việc phải dùng sức lực thật sự, cô mới phát hiện ở đây rốt cuộc có bao nhiêu cực khổ, nhất là theo trí nhớ của cô, không chỉ mỗi mùa thu phải thu hoạch vất vả, mùa xuân gieo giống, phải cày đất, phải tưới nước, hơn nữa còn là gánh nước từ bờ sông, những việc này đều vô cùng cực khổ.
Sở Đình nắm chặt hai tay, cảm nhận được vết chai trên tay mình, cô nhắm mắt lại, cảm giác giống như là có nước mắt rơi xuống.
Lúc này Dương Vũ cũng đã tắm xong, đi lên giường nằm.
…
Nhưng mà đó cũng chỉ là cảm giác thôi, Sở Đình rất ít khóc, không ai nuông chiều để khóc, cũng không khóc nổi, càng nghĩ như vậy Sở Đình càng ấm ức.
Lúc đầu Dương Vũ nghĩ là cô quá mệt rồi nên mới ngủ nhanh như vậy, anh vụng trộm vươn tay đặt lên eo Sở Đình, bình thường là nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhưng hôm nay không nắm được, chỉ có thể ôm cô. Nhưng hiện tại Sở Đình rất phiền muộn, không thèm quan tâm đến anh, xoay người dùng tay mình đẩy tay của anh ra. Dương Vũ tưởng là cô đã ngủ, bỗng nhiên có một cánh tay ôm lên người khiến cô thấy không quen nên mới đẩy ra, anh cũng không để ý, lại nhẹ nhàng đưa tay qua muốn ôm vợ mình, kết quả là lại bị Sở Đình đẩy ra.
Lần này, dù Dương Vũ có không nhanh nhạy thế nào đi nữa cũng nhận ra là Sở Đình đang hờn dỗi, anh xoay người thắp sáng đèn dầu ở đầu giường. Đèn sáng Sở Đình cũng không mở mắt, bày ra dáng vẻ nhắm mắt muốn đi vào giấc ngủ say rồi.
Dương Vũ nhìn cô một lúc cũng không nhìn ra được điều gì, bèn kề vào bên tai Sở Đình hỏi cô: “Có phải em cảm thấy làm ruộng quá cực khổ hay không?”
Quả thật là có nguyên nhân này, Sở Đình cảm thấy nếu không phải vất vả như vậy, nói không chừng cô cũng chẳng buồn bực đến thế, lại còn sẽ cảm thấy đến thời đại này không cần đi làm, không có áp lực cuộc sống lớn như vậy, càng thêm mỹ mãn đó. Nói không chừng còn có thể nhờ vào khả năng biết trước tương lai để đến thủ đô mua một tứ hợp viện rồi sống ở đó, nhưng bây giờ cực khổ như vậy, cô lại thấy tức giận và bất công. Nói tóm lại cô chỉ muốn những điều tốt đẹp, hoàn toàn không muốn phải nỗ lực vất vả chút nào.
Dương Vũ thấy cô vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ không nói lời nào, anh tiếp tục nói: “Anh biết em rất vất vả, anh lại không thể ở nhà để giúp em, cũng chỉ có mấy ngày này thôi, em yên tâm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa em sẽ không phải làm đồng áng nữa.”
Không cần làm ruộng nữa? Sở Đình vểnh tai nghe được điểm mấu chốt, ngượng ngùng mở mắt, rồi vẫn nhắm lại, cô đã tập trung sự chú ý để nghe xem anh nói gì. Nhưng đáng giận là Dương Vũ lại cố tình ngậm miệng không nói nữa, còn xoay người nằm xuống giường, ra vẻ như anh muốn đi ngủ rồi.
Sở Đình đợi một lúc cũng không nghe được mấy lời tiếp theo, cô không nhịn được mở mắt chậm rãi xoay người ra phía ngoài, vừa vặn thấy có người đang mở đôi mắt sáng trong cười tủm tỉm nhìn mình.
Sở Đình không để ý đến ánh mắt mang theo ý tứ khác của anh, trực tiếp mở miệng hỏi: “Anh vừa mới nói gì mà không cần làm đồng áng nữa, vậy nghĩa là sao?”
“Em không tức giận nữa à?”
“Em tức giận cái gì chứ, vốn là không tức giận mà, anh mau nói rõ lời anh vừa nói có ý gì đi.” Sở Đình giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, một lòng dò hỏi tin tức mình muốn biết.
“Nếu em không tức giận thì vừa rồi không biết ai xụ mặt không nói lời nào ấy nhỉ?” Dương Vũ trêu chọc cô.
“Không nói thì thôi.” Sở Đình tức giận đáp lại một câu, một lần nữa nằm ngửa lại muốn nhắm mắt ngủ.
“Ôi, anh nói anh nói mà, em đừng vội đi ngủ.” Dương Vũ thấy cô như vậy mới vội vàng nói, rốt cuộc anh đã nhận ra cô vợ mới này ngoài mặt thì nghiêm túc chững chạc, thật ra da mặt rất mỏng lại còn hay hờn dỗi. Dựa theo tính cách của Dương Vũ, nếu cô không phải là vợ anh, anh cũng chẳng thèm để ý, cứ để cô tức giận đi, nhưng ai bảo đây lại là cô vợ mới của anh, phải dỗ dành thôi.
Kiếp trước rõ ràng có thể nhanh chóng trải qua những ngày tốt đẹp rồi, kết quả là lại bị xe đụng cứ thế mà đi đến nơi này, mấy ngày trước bắt đầu làm việc cô không thấy mệt, còn nghĩ có thế sống qua ngày, cô còn cảm thấy những ngày tháng ở đây trôi qua cũng không tồi, thảnh thơi chứ không mệt mỏi giống như ở thời hiện đại.
Nhưng bây giờ khi bắt đầu làm những việc phải dùng sức lực thật sự, cô mới phát hiện ở đây rốt cuộc có bao nhiêu cực khổ, nhất là theo trí nhớ của cô, không chỉ mỗi mùa thu phải thu hoạch vất vả, mùa xuân gieo giống, phải cày đất, phải tưới nước, hơn nữa còn là gánh nước từ bờ sông, những việc này đều vô cùng cực khổ.
Sở Đình nắm chặt hai tay, cảm nhận được vết chai trên tay mình, cô nhắm mắt lại, cảm giác giống như là có nước mắt rơi xuống.
Lúc này Dương Vũ cũng đã tắm xong, đi lên giường nằm.
…
Nhưng mà đó cũng chỉ là cảm giác thôi, Sở Đình rất ít khóc, không ai nuông chiều để khóc, cũng không khóc nổi, càng nghĩ như vậy Sở Đình càng ấm ức.
Lúc đầu Dương Vũ nghĩ là cô quá mệt rồi nên mới ngủ nhanh như vậy, anh vụng trộm vươn tay đặt lên eo Sở Đình, bình thường là nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nhưng hôm nay không nắm được, chỉ có thể ôm cô. Nhưng hiện tại Sở Đình rất phiền muộn, không thèm quan tâm đến anh, xoay người dùng tay mình đẩy tay của anh ra. Dương Vũ tưởng là cô đã ngủ, bỗng nhiên có một cánh tay ôm lên người khiến cô thấy không quen nên mới đẩy ra, anh cũng không để ý, lại nhẹ nhàng đưa tay qua muốn ôm vợ mình, kết quả là lại bị Sở Đình đẩy ra.
Lần này, dù Dương Vũ có không nhanh nhạy thế nào đi nữa cũng nhận ra là Sở Đình đang hờn dỗi, anh xoay người thắp sáng đèn dầu ở đầu giường. Đèn sáng Sở Đình cũng không mở mắt, bày ra dáng vẻ nhắm mắt muốn đi vào giấc ngủ say rồi.
Dương Vũ nhìn cô một lúc cũng không nhìn ra được điều gì, bèn kề vào bên tai Sở Đình hỏi cô: “Có phải em cảm thấy làm ruộng quá cực khổ hay không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả thật là có nguyên nhân này, Sở Đình cảm thấy nếu không phải vất vả như vậy, nói không chừng cô cũng chẳng buồn bực đến thế, lại còn sẽ cảm thấy đến thời đại này không cần đi làm, không có áp lực cuộc sống lớn như vậy, càng thêm mỹ mãn đó. Nói không chừng còn có thể nhờ vào khả năng biết trước tương lai để đến thủ đô mua một tứ hợp viện rồi sống ở đó, nhưng bây giờ cực khổ như vậy, cô lại thấy tức giận và bất công. Nói tóm lại cô chỉ muốn những điều tốt đẹp, hoàn toàn không muốn phải nỗ lực vất vả chút nào.
Dương Vũ thấy cô vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ không nói lời nào, anh tiếp tục nói: “Anh biết em rất vất vả, anh lại không thể ở nhà để giúp em, cũng chỉ có mấy ngày này thôi, em yên tâm, chờ thêm một khoảng thời gian nữa em sẽ không phải làm đồng áng nữa.”
Không cần làm ruộng nữa? Sở Đình vểnh tai nghe được điểm mấu chốt, ngượng ngùng mở mắt, rồi vẫn nhắm lại, cô đã tập trung sự chú ý để nghe xem anh nói gì. Nhưng đáng giận là Dương Vũ lại cố tình ngậm miệng không nói nữa, còn xoay người nằm xuống giường, ra vẻ như anh muốn đi ngủ rồi.
Sở Đình đợi một lúc cũng không nghe được mấy lời tiếp theo, cô không nhịn được mở mắt chậm rãi xoay người ra phía ngoài, vừa vặn thấy có người đang mở đôi mắt sáng trong cười tủm tỉm nhìn mình.
Sở Đình không để ý đến ánh mắt mang theo ý tứ khác của anh, trực tiếp mở miệng hỏi: “Anh vừa mới nói gì mà không cần làm đồng áng nữa, vậy nghĩa là sao?”
“Em không tức giận nữa à?”
“Em tức giận cái gì chứ, vốn là không tức giận mà, anh mau nói rõ lời anh vừa nói có ý gì đi.” Sở Đình giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, một lòng dò hỏi tin tức mình muốn biết.
“Nếu em không tức giận thì vừa rồi không biết ai xụ mặt không nói lời nào ấy nhỉ?” Dương Vũ trêu chọc cô.
“Không nói thì thôi.” Sở Đình tức giận đáp lại một câu, một lần nữa nằm ngửa lại muốn nhắm mắt ngủ.
“Ôi, anh nói anh nói mà, em đừng vội đi ngủ.” Dương Vũ thấy cô như vậy mới vội vàng nói, rốt cuộc anh đã nhận ra cô vợ mới này ngoài mặt thì nghiêm túc chững chạc, thật ra da mặt rất mỏng lại còn hay hờn dỗi. Dựa theo tính cách của Dương Vũ, nếu cô không phải là vợ anh, anh cũng chẳng thèm để ý, cứ để cô tức giận đi, nhưng ai bảo đây lại là cô vợ mới của anh, phải dỗ dành thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro