Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Hiểu Lầm Mĩ Diệ...

Kim Ngân Quả Tử

2024-10-15 00:22:50

Nghĩ vậy rồi, Sở Đình cũng không khách sáo nữa, trong giỏ cũng mua nhiều thứ rồi, mua thêm mấy thước vải nữa cũng chẳng sao, đúng lúc cô cũng mua vài bộ đồ lót mới, mặc đồ của nguyên chủ cứ cảm giác rất là lạ, thế là cô mua thêm vài thước vải màu xanh nhạt, hai thước màu trắng, đều là vải thô. Màu xanh nhạt thì may quần áo, màu trắng thì may đồ lót.

“Sao em lại mua vải thô, chỗ anh có phiếu công nghiệp mà, em có thể mua vải sợi nhân tạo.” Dương Vũ nhìn thấy tấm vải cô chọn rồi chỉ vào một tấm vải sợi nhân tạo khác.

Sở Đình nhìn một hồi rồi lắc đầu, loại vải này chẳng phải giống ga trải giường mà cô mua trên mạng với giá rẻ mạt mười đồng còn được miễn phí vận chuyển sao, mặc ngủ không thoải mái chút nào, cô không mua đâu, vẫn là vải thô tốt hơn, tuy dễ nhăn nhưng mặc thoải mái, mùa hè còn khá mát mẻ.

Dương Vũ thấy cô thật sự muốn mua vải thô chứ không phải ra vẻ khách sáo, anh cũng không nói gì nữa, vừa định trả tiền thì Sở Đình lại muốn vài thước vải màu xanh đậm. Dương Vũ thấy màu này chắc là muốn may cho mình, ây da, đúng là có được người vợ tốt. Anh vui vẻ nói với Sở Đình: “Anh không gấp, về may cho em trước, sau này làm cho anh cũng được.”

? ? ?

Sở Đình nhìn dáng vẻ hưng phấn của anh cũng ngại nói mình muốn mua vải màu sậm này là để về may quần, dù sao chỉ có màu nhạt mới có thể may váy, hoặc là may cả bộ màu nhạt thì không đẹp mắt lắm, cô đành nói: “Ha ha, chỉ sợ em may không đẹp.”

“Không đẹp cũng không sao, chỉ cần có thể mặc là được.” Dương Vũ không để bụng, cho rằng cô chỉ đang khiêm tốn thôi.

Ha ha, vậy thì em may cho anh trước, đúng lúc thử xem may quần áo có phải đơn giản như thế không.

Mua vải xong không còn gì để mua nữa nên cả hai về nhà với đống đồ trên lưng. Đi được nửa đường, Dương Vũ nhìn thấy một cậu bé đang đợi bên đường.

….

Cậu bé kia nhìn thấy Dương Vũ thì sáng mắt lên, chỉ là không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì Dương Vũ không chỉ có một người, bên cạnh còn có một người phụ nữ mà cậu nhóc chưa gặp bao giờ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hiển nhiên là Dương Vũ cũng nhìn thấy cậu bé kia rồi, chỉ âm thầm nháy mắt ra dấu cho cậu bé, hai người cũng giả vờ như không quen biết nhau. Lúc sắp đến tiệm cơm Quốc Doanh, Dương Vũ nói với Sở Đình: “Đã trưa rồi, trở về cũng không kịp giờ cơm, chúng ta ăn ở trong thành phố rồi quay về sau vậy.”

Lúc tám rưỡi họ ăn sáng xong thì bắt đầu đi mua đồ, bởi vì các vật phẩm cần thiết đều rất tập trung, cũng không có gì tốt để chọn lựa. Vì vậy mặc dù tốn nhiều thời gian mua nhưng cũng không quá lâu, bây giờ cũng chỉ gần mười một giờ.

Đổi lại, nếu là một người cần cù tiết kiệm thì tuyệt đối sẽ không lãng phí ăn trưa ở đây một bữa mà về nhà tự nấu cơm, ăn muộn một chút cũng không đói chết. Có điều ở đây là Sở Đình, đương nhiên là hận không được giơ hai tay đồng ý rồi.

Thức ăn ở tiệm cơm Quốc Doanh vào buổi trưa phần lớn là đã làm sẵn từ trước, đặt từng đĩa từng đĩa một ở kia, bạn muốn ăn món nào thì tự mình lấy món đó. Có điều những món ăn chính như gà, chân giò hay tương tự thì cần có người đun lại. Kinh tế thời đại này không được tốt cho lắm, cho dù là công nhân cũng chưa chắc đã dám gọi những món chính này, nếu như làm sẵn trước như thế mà không bán được, vậy thì quả là lãng phí.

Dương Vũ đặc biệt gọi một chiếc chân giò, một con gà quay, đều phải làm ngay lúc này, tốn không ít thời gian.

“Hai người chúng ta không ăn nổi nhiều đồ như vậy, hay là giữ lại chân giò, không, vẫn là gà quay tốt hơn.” Gà quay nhiều thịt, không giống như chân giò, đều là xương, không ăn được bao nhiêu.

“Không sao, không ăn hết thì mang về buổi tối ăn. Chúng ta mới vừa kết hôn, em cũng không thường xuyên tới thành phố, gọi thêm hai món không sao.” Dương Vũ thanh toán tiền xong thì để Sở Đình lại chờ đồ ăn, một mình anh đi có công chuyện.

Sở Đình cũng không hỏi anh đi làm chuyện gì, người này tiêu tiền không xót, vậy chắc là cũng có cách kiếm tiền, khẳng định không phải làm ăn chân chính gì. Có điều ở trong tiểu thuyết Dương Vũ không bị bắt, vì vậy Sở Đình vẫn rất yên tâm.

Cô cũng không làm nhiều chuyện dư thừa, từ khi kết hôn đến bây giờ phần lớn những chuyện cô làm cũng không khác biệt lắm so với nguyên chủ ở trong sách. Cho nên hẳn là sẽ không sinh ra biến số gì đối với tương lai của Dương Vũ.

Dương Vũ đi ra khỏi tiệm cơm thì đi tới một chỗ, quả nhiên cậu bé kia đang chờ ở đó, thỉnh thoảng còn cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, nhìn thấy Dương Vũ đi tới thì vội vàng chạy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Số ký tự: 0