Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Công Việc
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
“Ông nội cháu phát sốt rồi, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh, chú có thể lấy được thuốc sao?” Cậu bé nhìn thẳng vào Dương Vũ.
“Thuốc hạ sốt, dĩ nhiên là có thể lấy được.” Dương Vũ chỉ nói câu này rồi không tiếp tục nói nữa. Thuốc dĩ nhiên là có thể lấy được, nhưng cũng không thể cho không.
“Cái này, cho chú.” Cậu bé dằn lòng lại, lấy một chiếc khóa bằng bạc vẫn luôn nắm chặt ở trong lòng bàn tay ra. Chiếc khóa bạc chỉ dài khoảng ba bốn cm, có vẻ khá lâu đời, không lớn nhưng làm thủ công vô cùng tinh xảo, nhìn là biết lúc đứa trẻ ra đời thì người lớn trong nhà đã đặc biệt tìm người làm, hiển nhiên người đeo vô cùng yêu quý nó. Chiếc khóa bạc ngoài dấu vết tuổi tác thì không có vấn đề gì khác.
Dương Vũ nhận lấy chiếc khóa bạc, chao ôi thật là làm động lòng người. Chiếc khóa này lần đầu tiên anh nhìn thấy thì đã thích rồi, đeo lên người con trai mình khẳng định là rất đẹp. Trong lòng anh rất thích thú nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ nói: “Chú đi lấy thuốc cho cháu, cháu chờ ở đây.”
Nói xong anh đi ngay, cậu bé muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ có thể nhìn người đi mất.
Dương Vũ rời đi cũng không trở về tiệm cơm Quốc Doanh tìm Sở Đình, mà lại đi vòng qua bệnh viện thành phố, cũng may là trung tâm thành phố cũng không lớn, bằng không cũng mất thời gian khá lâu để đi. Đi vào bệnh viện thành phố, bệnh nhân không nhiều, người ngồi hoặc là ngồi xổm ở đại sảnh phía sau, trước quầy có một người đang ngồi nhưng lại không thấy bác sĩ. Anh vừa thấy tình huống này trong đầu biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Anh vòng qua người ngồi đi tới phòng khách lớn giữa văn phòng bác sĩ và ký túc xá phía sau sảnh chẩn đoán và điều trị.
Quả nhiên, một đám người đang vây quanh đó.
“Trần Tuệ Tâm, thân là nhân viên y tế, tô son chát phấn...” Giữa đám người có một người đàn ông dáng người cao ráo lớn tiếng tuyên đọc tội trạng, đọc tên những bác sĩ và y tá trong bệnh viện có tác phong không đứng đắn, những người tư tưởng có vấn đề. Mà cái gọi là tác phong không đứng đắn, chính là ở bàn làm việc của cô ấy phát hiện được một thỏi son môi.
Người đàn ông đọc xong, sau đó là phê bình, nói mấy người kia từng người một viết báo cáo tư tưởng. Dương Vũ lặng lẽ chạy tới, tiến tới đám người trước mặt rồi lên tiếng chào người đàn ông cao ráo kia, người đàn ông kia nhìn thấy nhưng lại không có phản ứng gì, tiếp tục nhìn chằm chằm những người đang viết báo cáo tư tưởng kia. Dương Vũ cũng không gấp, liền đứng ở đó nghe mấy người này báo cáo.
Một lát sau, báo cáo đã làm xong, người đàn ông cao ráo lại nói thêm mấy câu rồi mới để cho những bác sĩ kia trở về làm việc của mình. Bác sĩ không giống với những người khác, những người kia luôn có thể tùy tiện thay thế, nhưng bác sĩ bị đuổi rồi thì ai có thể lên bàn mổ, ai có thể kê thuốc chữa bệnh cho người khác đây. Vì vậy vấn đề đấu tranh tư tưởng của bác sĩ đều giải quyết ở bệnh viện.
Dương Vũ nhìn người đàn ông cao ráo tuyên bố giải tán, mới tiến tới bên cạnh người đàn ông kia, cười ha hả chào hỏi: “Anh Hổ, nghe những lời vừa rồi anh nói, người em này đặc biệt thu hoạch được khá nhiều, khó trách những người đó lúc nào cũng có thể thành thật tự kiểm điểm lại mình, đổi lại người khác không biết sẽ phải làm gì nữa.”
“Được rồi, tên nhóc cậu.” Anh Hổ chỉ Dương Vũ:“Chỉ có tên nhóc cậu biết nói chuyện. Sao thế, cậu chạy đến bệnh viện là có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì lớn, chính là người lớn trong nhà bị sốt, lớn tuổi rồi nên sức khỏe không tốt lắm, tôi tới lấy ít thuốc.” Dương Vũ nói mặt đầy thành khẩn.
“Hiếu thuận người lớn cũng là chuyện tốt.” Anh Hổ gật đầu một cái, tán đồng nói: “Đi, tôi đưa cậu đi lấy thuốc.”
Dương Vũ cảm kích đi theo anh Hổ đến phòng thuốc, trên đường đi còn cẩn thận hỏi anh Hổ: “Chuyện ở đội cảnh vệ mới không biết như thế nào rồi?”
“À, yên tâm, đoán chừng không bao lâu nữa là cậu có thể đi làm rồi.”
“Có thật không?” Dương Vũ kinh ngạc vui mừng hỏi, anh chạy tới chạy lui khắp nơi vì chuyện này rất lâu rồi, nhưng cũng không thành công. Lần này thuận miệng hỏi một chút thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Dương Vũ lấy được thuốc thì vội vàng chạy đến nơi đã hẹn với cậu bé kia.
Cùng lúc đó ở tiệm cơm Quốc Doanh, gương mặt Sở Đình không biểu cảm nhìn thức ăn trước mắt dần dần nguội lạnh, tâm trạng của cô từ đợi người quay lại cùng ăn đến lúc muốn ăn nhưng phải nhẫn nhịn rồi đến lúc thức ăn đã sắp nguội rồi tại sao vẫn còn chưa quay lại nữa, mãi cho đến tận bây giờ.
“Thuốc hạ sốt, dĩ nhiên là có thể lấy được.” Dương Vũ chỉ nói câu này rồi không tiếp tục nói nữa. Thuốc dĩ nhiên là có thể lấy được, nhưng cũng không thể cho không.
“Cái này, cho chú.” Cậu bé dằn lòng lại, lấy một chiếc khóa bằng bạc vẫn luôn nắm chặt ở trong lòng bàn tay ra. Chiếc khóa bạc chỉ dài khoảng ba bốn cm, có vẻ khá lâu đời, không lớn nhưng làm thủ công vô cùng tinh xảo, nhìn là biết lúc đứa trẻ ra đời thì người lớn trong nhà đã đặc biệt tìm người làm, hiển nhiên người đeo vô cùng yêu quý nó. Chiếc khóa bạc ngoài dấu vết tuổi tác thì không có vấn đề gì khác.
Dương Vũ nhận lấy chiếc khóa bạc, chao ôi thật là làm động lòng người. Chiếc khóa này lần đầu tiên anh nhìn thấy thì đã thích rồi, đeo lên người con trai mình khẳng định là rất đẹp. Trong lòng anh rất thích thú nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ nói: “Chú đi lấy thuốc cho cháu, cháu chờ ở đây.”
Nói xong anh đi ngay, cậu bé muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ có thể nhìn người đi mất.
Dương Vũ rời đi cũng không trở về tiệm cơm Quốc Doanh tìm Sở Đình, mà lại đi vòng qua bệnh viện thành phố, cũng may là trung tâm thành phố cũng không lớn, bằng không cũng mất thời gian khá lâu để đi. Đi vào bệnh viện thành phố, bệnh nhân không nhiều, người ngồi hoặc là ngồi xổm ở đại sảnh phía sau, trước quầy có một người đang ngồi nhưng lại không thấy bác sĩ. Anh vừa thấy tình huống này trong đầu biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Anh vòng qua người ngồi đi tới phòng khách lớn giữa văn phòng bác sĩ và ký túc xá phía sau sảnh chẩn đoán và điều trị.
Quả nhiên, một đám người đang vây quanh đó.
“Trần Tuệ Tâm, thân là nhân viên y tế, tô son chát phấn...” Giữa đám người có một người đàn ông dáng người cao ráo lớn tiếng tuyên đọc tội trạng, đọc tên những bác sĩ và y tá trong bệnh viện có tác phong không đứng đắn, những người tư tưởng có vấn đề. Mà cái gọi là tác phong không đứng đắn, chính là ở bàn làm việc của cô ấy phát hiện được một thỏi son môi.
Người đàn ông đọc xong, sau đó là phê bình, nói mấy người kia từng người một viết báo cáo tư tưởng. Dương Vũ lặng lẽ chạy tới, tiến tới đám người trước mặt rồi lên tiếng chào người đàn ông cao ráo kia, người đàn ông kia nhìn thấy nhưng lại không có phản ứng gì, tiếp tục nhìn chằm chằm những người đang viết báo cáo tư tưởng kia. Dương Vũ cũng không gấp, liền đứng ở đó nghe mấy người này báo cáo.
Một lát sau, báo cáo đã làm xong, người đàn ông cao ráo lại nói thêm mấy câu rồi mới để cho những bác sĩ kia trở về làm việc của mình. Bác sĩ không giống với những người khác, những người kia luôn có thể tùy tiện thay thế, nhưng bác sĩ bị đuổi rồi thì ai có thể lên bàn mổ, ai có thể kê thuốc chữa bệnh cho người khác đây. Vì vậy vấn đề đấu tranh tư tưởng của bác sĩ đều giải quyết ở bệnh viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Vũ nhìn người đàn ông cao ráo tuyên bố giải tán, mới tiến tới bên cạnh người đàn ông kia, cười ha hả chào hỏi: “Anh Hổ, nghe những lời vừa rồi anh nói, người em này đặc biệt thu hoạch được khá nhiều, khó trách những người đó lúc nào cũng có thể thành thật tự kiểm điểm lại mình, đổi lại người khác không biết sẽ phải làm gì nữa.”
“Được rồi, tên nhóc cậu.” Anh Hổ chỉ Dương Vũ:“Chỉ có tên nhóc cậu biết nói chuyện. Sao thế, cậu chạy đến bệnh viện là có chuyện gì?”
“Không có chuyện gì lớn, chính là người lớn trong nhà bị sốt, lớn tuổi rồi nên sức khỏe không tốt lắm, tôi tới lấy ít thuốc.” Dương Vũ nói mặt đầy thành khẩn.
“Hiếu thuận người lớn cũng là chuyện tốt.” Anh Hổ gật đầu một cái, tán đồng nói: “Đi, tôi đưa cậu đi lấy thuốc.”
Dương Vũ cảm kích đi theo anh Hổ đến phòng thuốc, trên đường đi còn cẩn thận hỏi anh Hổ: “Chuyện ở đội cảnh vệ mới không biết như thế nào rồi?”
“À, yên tâm, đoán chừng không bao lâu nữa là cậu có thể đi làm rồi.”
“Có thật không?” Dương Vũ kinh ngạc vui mừng hỏi, anh chạy tới chạy lui khắp nơi vì chuyện này rất lâu rồi, nhưng cũng không thành công. Lần này thuận miệng hỏi một chút thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Dương Vũ lấy được thuốc thì vội vàng chạy đến nơi đã hẹn với cậu bé kia.
Cùng lúc đó ở tiệm cơm Quốc Doanh, gương mặt Sở Đình không biểu cảm nhìn thức ăn trước mắt dần dần nguội lạnh, tâm trạng của cô từ đợi người quay lại cùng ăn đến lúc muốn ăn nhưng phải nhẫn nhịn rồi đến lúc thức ăn đã sắp nguội rồi tại sao vẫn còn chưa quay lại nữa, mãi cho đến tận bây giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro