Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười
Việc Gia Đình
Kim Ngân Quả Tử
2024-10-15 00:22:50
Lúc Dương Vũ trở lại tiệm cơm nhìn thấy chính là cảnh tượng này, anh ba chân bốn cẳng chạy về rồi, nhưng vẫn là muộn, không chỉ là một hai phút.
“Ăn cơm đi.” Dương Vũ cầm đũa lên, ân cần gắp vào trong bát cho Sở Đình một miếng chân giò lớn: “Nếm thử đi, có hơi nguội nhưng có lẽ mùi vị cũng không tệ lắm.” Thời tiết lạnh lúc nào lại vào đúng lúc này chứ.
Cũng chỉ có lúc chờ, Sở Đình mới tức giận một hồi, có điều cũng biết người này không phải cố ý trì hoãn thời gian, nhất định là kiếm tiền cần thời gian, cũng sẽ không chấp nhặt với anh nữa.
…
Dương Vũ và Sở Đình ăn xong cơm trưa, thì cõng hai cái sọt trở về, đi một chuyến đã đủ mệt rồi, lại cõng sọt đi hơn một tiếng, Sở Đình thật sự không có sức lực, cũng may Dương Vũ hẳn là cũng biết điểm này, dẫn cô đến chỗ bình thường xe bò đỗ.
Trên xe bò đã có ba người đang ngồi đợi, đều không quen biết, thêm hai người Sở Đình chính là năm người, thêm cả sọt nữa, cũng là trọng lượng không nhỏ, ông lão đánh xe vung roi trực tiếp đưangười rời đi.
Xe bò này vừa thấy chính là chuyên chở người, chỗ ngồi rất sạch sẽ, còn trải đệm, cũng ngăn cách một không gian để đồ đạc linh tinh. Ngồi xe bò đối với Sở Đình mà nói vẫn rất mới lạ, lúc nhỏ cô hoàn toàn không ra khỏi cửa, cũng không có cơ hội ngồi, trưởng thành thì khắp nơi đều là xe giao thông công cộng ô tô đường dài, xe bò bị đào thải, đoán là chỉ có khu phong cảnh mới có, cô lại càng chưa từng ngồi qua.
Mới lạ thì mới lạ, đi trên đường thế nhưng lại bị giày vò, đường là đường ruộng, bánh xe là bánh tạo bằng gỗ, bên ngoài hoàn toàn không có phương tiện chống rung như lốp xe cao su linh tinh, có thể tưởng tượng khi xe đi lên sẽ xóc nảy, Sở Đình cố gắng ổn định thân thể mới khiến mình không nhảy lên. Hiện giờ ngẫm lại, trong các loại tiểu thuyết viết nữ chính ngồi ở trên xe bò dựa vào nam chính ngủ loại chuyện này căn bản không hợp lý.
“Em nắm cái này, có thể dễ chịu một chút.” Dương Vũ ra hiệu, trên khung ở hai bên xe bò đều có tay vịn, có lẽ là vì phòng người ta bị rớt xuống.
“Ừ, buổi chiều anh về đi xin hạt giống rau không, trong nhà rau gì cũng không có, vẫn là trồng chút ít sớm một chút tương đối tốt hơn.” Sở Đình thương lượng với anh.
“Anh trở về tìm mẹ xin, không đúng, bọn họ hẳn là đang làm việc, đợi tan làm anh lại đi, yên tâm.”
“Chỉ là mấy ngày nay không có rau gì ăn.” Sở Đình buồn rầu, hiện tại ngẫm lại, chỉ mua lương thực thôi cũng không được, rau cũng không phải trồng một ngày hai ngày có thể lớn lên, trong nhà ngay cả dưa muối cũng không có.
“Đi mượn một ít là được, chờ rau của chúng ta lớn lên rồi trả lại.” Dương Vũ đề nghị, anh rất thích cuộc sống hai vợ chồng có thương có lượng, nếu có hai đứa con thì càng tốt hơn.
“Mượn?” Sở Đình kinh ngạc, rau còn có thể mượn.
Dương Vũ thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, ngẫm lại lời nói của mình, cũng không nói cái gì mà, không biết còn tưởng rằng anh nói lời khủng khiếp gì đó: “Đúng vậy, mượn ăn là được, khi thanh niên trí thức các em vừa tới không có rau chẳng phải đều là mượn đội viên sau đó mới trả lại sao.”
Cái này Sở Đình thật sự không nhớ, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng lập tức hiểu, lúc này mọi người đều là tình làng nghĩa xóm như một gia đình, bà con xa không bằng láng giềng gần, nhà ai nấu cơm không muối không dầu hoặc là không có diêm, đều sẽ đến nhà hàng xóm chung quanh mượn. Rau cũng như thế, không giống thành phố, mỗi nhà trong đội đều có sân rau của mình, rau dưa không đáng tiền, không có rau đến nhà người khác hái một ít cũng là chuyện thường.
“À, à, em quên mất.” Ngoài miệng Sở Đình nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ em cũng không thể không biết xấu hổ đi mượn, chúng ta cứ ăn bánh kếp bỏ ít dầu muối là được rồi, bớt việc!
Thật ra xe bò không đi nhanh hơn người đi, chỉ là nó không phí sức mà thôi, đến cửa lối rẽ của tiểu đội sản xuất thứ ba cũng tốn hơn một tiếng, chỉ có thể đưa đến đây, đường còn lại phải tự mình đi, xe bò không tiến vào được.
Hai người chỉ có thể cõng sọt đi, Dương Vũ thấy bộ dáng gian nan của Sở Đình hỏi: “Có thể vác đi được không? Nếu không anh lại lấy ra một ít cho em.” Nói xong vươn tay muốn lấy đồ trong sọt cô.
“Quên đi, chỗ anh cũng không ít, vẫn nên nhanh chóng đi thôi.” Sở Đình tránh tay anh, đồ bỏ trong sọt của Dương Vũ đều là đồ nặng như lương thực, đồ bỏ trong sọt Sở Đình thì là nồi bát linh tinh, thoạt nhìn nhẹ hơn nhiều.
“Ăn cơm đi.” Dương Vũ cầm đũa lên, ân cần gắp vào trong bát cho Sở Đình một miếng chân giò lớn: “Nếm thử đi, có hơi nguội nhưng có lẽ mùi vị cũng không tệ lắm.” Thời tiết lạnh lúc nào lại vào đúng lúc này chứ.
Cũng chỉ có lúc chờ, Sở Đình mới tức giận một hồi, có điều cũng biết người này không phải cố ý trì hoãn thời gian, nhất định là kiếm tiền cần thời gian, cũng sẽ không chấp nhặt với anh nữa.
…
Dương Vũ và Sở Đình ăn xong cơm trưa, thì cõng hai cái sọt trở về, đi một chuyến đã đủ mệt rồi, lại cõng sọt đi hơn một tiếng, Sở Đình thật sự không có sức lực, cũng may Dương Vũ hẳn là cũng biết điểm này, dẫn cô đến chỗ bình thường xe bò đỗ.
Trên xe bò đã có ba người đang ngồi đợi, đều không quen biết, thêm hai người Sở Đình chính là năm người, thêm cả sọt nữa, cũng là trọng lượng không nhỏ, ông lão đánh xe vung roi trực tiếp đưangười rời đi.
Xe bò này vừa thấy chính là chuyên chở người, chỗ ngồi rất sạch sẽ, còn trải đệm, cũng ngăn cách một không gian để đồ đạc linh tinh. Ngồi xe bò đối với Sở Đình mà nói vẫn rất mới lạ, lúc nhỏ cô hoàn toàn không ra khỏi cửa, cũng không có cơ hội ngồi, trưởng thành thì khắp nơi đều là xe giao thông công cộng ô tô đường dài, xe bò bị đào thải, đoán là chỉ có khu phong cảnh mới có, cô lại càng chưa từng ngồi qua.
Mới lạ thì mới lạ, đi trên đường thế nhưng lại bị giày vò, đường là đường ruộng, bánh xe là bánh tạo bằng gỗ, bên ngoài hoàn toàn không có phương tiện chống rung như lốp xe cao su linh tinh, có thể tưởng tượng khi xe đi lên sẽ xóc nảy, Sở Đình cố gắng ổn định thân thể mới khiến mình không nhảy lên. Hiện giờ ngẫm lại, trong các loại tiểu thuyết viết nữ chính ngồi ở trên xe bò dựa vào nam chính ngủ loại chuyện này căn bản không hợp lý.
“Em nắm cái này, có thể dễ chịu một chút.” Dương Vũ ra hiệu, trên khung ở hai bên xe bò đều có tay vịn, có lẽ là vì phòng người ta bị rớt xuống.
“Ừ, buổi chiều anh về đi xin hạt giống rau không, trong nhà rau gì cũng không có, vẫn là trồng chút ít sớm một chút tương đối tốt hơn.” Sở Đình thương lượng với anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh trở về tìm mẹ xin, không đúng, bọn họ hẳn là đang làm việc, đợi tan làm anh lại đi, yên tâm.”
“Chỉ là mấy ngày nay không có rau gì ăn.” Sở Đình buồn rầu, hiện tại ngẫm lại, chỉ mua lương thực thôi cũng không được, rau cũng không phải trồng một ngày hai ngày có thể lớn lên, trong nhà ngay cả dưa muối cũng không có.
“Đi mượn một ít là được, chờ rau của chúng ta lớn lên rồi trả lại.” Dương Vũ đề nghị, anh rất thích cuộc sống hai vợ chồng có thương có lượng, nếu có hai đứa con thì càng tốt hơn.
“Mượn?” Sở Đình kinh ngạc, rau còn có thể mượn.
Dương Vũ thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, ngẫm lại lời nói của mình, cũng không nói cái gì mà, không biết còn tưởng rằng anh nói lời khủng khiếp gì đó: “Đúng vậy, mượn ăn là được, khi thanh niên trí thức các em vừa tới không có rau chẳng phải đều là mượn đội viên sau đó mới trả lại sao.”
Cái này Sở Đình thật sự không nhớ, nhưng bây giờ nghĩ lại cũng lập tức hiểu, lúc này mọi người đều là tình làng nghĩa xóm như một gia đình, bà con xa không bằng láng giềng gần, nhà ai nấu cơm không muối không dầu hoặc là không có diêm, đều sẽ đến nhà hàng xóm chung quanh mượn. Rau cũng như thế, không giống thành phố, mỗi nhà trong đội đều có sân rau của mình, rau dưa không đáng tiền, không có rau đến nhà người khác hái một ít cũng là chuyện thường.
“À, à, em quên mất.” Ngoài miệng Sở Đình nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ em cũng không thể không biết xấu hổ đi mượn, chúng ta cứ ăn bánh kếp bỏ ít dầu muối là được rồi, bớt việc!
Thật ra xe bò không đi nhanh hơn người đi, chỉ là nó không phí sức mà thôi, đến cửa lối rẽ của tiểu đội sản xuất thứ ba cũng tốn hơn một tiếng, chỉ có thể đưa đến đây, đường còn lại phải tự mình đi, xe bò không tiến vào được.
Hai người chỉ có thể cõng sọt đi, Dương Vũ thấy bộ dáng gian nan của Sở Đình hỏi: “Có thể vác đi được không? Nếu không anh lại lấy ra một ít cho em.” Nói xong vươn tay muốn lấy đồ trong sọt cô.
“Quên đi, chỗ anh cũng không ít, vẫn nên nhanh chóng đi thôi.” Sở Đình tránh tay anh, đồ bỏ trong sọt của Dương Vũ đều là đồ nặng như lương thực, đồ bỏ trong sọt Sở Đình thì là nồi bát linh tinh, thoạt nhìn nhẹ hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro