Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Nóng Lòng

Kim Ngân Quả Tử

2024-10-15 00:22:50

Dương Vũ quả thật nóng lòng, vợ mình vẫn còn đang ở nhà tắm, tối nay mình còn có chuyện phải làm nữa chứ. Hí hí, cũng không muốn ở đây lời qua tiếng lại cùng bọn họ nữa, vậy là nói: “Đâu có đâu, tối rồi nên muốn đi ngủ thôi mà.”

“Bây giờ trời mới vừa tối thôi, tán gẫu một chút cũng không sao.” Bà Kiều không vui nói. Bây giờ cũng giống như bọn họ đi làm về rồi ăn cơm xong, thật ra thì cũng không trễ như vậy.

Dương Vũ không có gì để nói nữa.

“Được, con về đi.” Ông Dương mở miệng.

Hôm nay là lần đầu Dương Vũ cảm nhận được chị dâu cả đối xử tốt với mình, vậy mà lại tiễn anh ra tới cửa. Từ trước tới giờ chưa từng có việc này. Chậc chậc.



Trên đường trở về, Dương Vũ chạy một mạch, bỏ tất cả những ánh mắt suy đoán ở lại phía sau, chỉ có mong đợi với tương lai. Anh đã không thể chờ được nữa, ha ha!

Lúc về đến nhà, Sở Đình đã tắm xong rồi. Thấy anh chạy vội về, trên trán còn hơi đổ mồ hôi, hỏi anh: “Sao mà chạy gấp như vậy, bên kia gọi anh về có chuyện gì, là nói chuyện liên quan tới công việc sao?”

“Đúng thế.” Dương Vũ kể lại đơn giản câu chuyện rồi nhanh chóng chạy một mạch ra ngoài bưng nước tắm.

“Em đi ra ngoài nhé.” Sở Đình nói. “Anh đi vào trong phòng tắm.” Nói xong thì định đi ra khỏi phòng. Ở chỗ này của họ chỉ có hai căn phòng, một là phòng bếp, cửa chỉ có thể đóng hờ, không đóng chặt được. Mà trong phòng ngủ nhỏ cũng bày đồ khắp nơi. Sở Đình mỗi lần tắm ở trong phòng ngủ đều cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

“Không sao, anh tắm ở bên ngoài cũng được, em đi ngủ trước đi.” Dương Vũ nói một tiếng lập tức phi ra cửa đi tắm. Sở Đình nhìn người này phi ra ngoài, chắc chắn rằng nội tâm đang rất kích động.

Sở Đình thấp thỏm ngồi trên giường, mặc dù đối với loại chuyện này cô không quá để ý, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, trong lòng vẫn tương đối thấp thỏm. Sau đó đột nhiên cô nghĩ đến không có ‘áo mưa’, không có đồ bảo hộ, ngộ nhỡ mang thai thì phải làm thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trời ơi, mới mười tám tuổi thì đã phải mang thai sinh con rồi sao, không không không không không. Trong tiểu thuyết, mãi tới khi nguyên chủ về đến thành phố cũng chưa sinh con, vì vậy điều này không cần lo lắng.

Đúng, nghĩ tới điều này thì Sở Đình an tâm, nguyên chủ cùng Dương Vũ qua mấy năm cũng không sinh con. Vậy cô dùng thân thể này khẳng định cũng sẽ không sinh con, đúng, chính là như vậy.

Dương Vũ ở bên ngoài dùng nước lạnh tắm thật nhanh, phỏng đoán toàn bộ quá trình đều không đến mười phút đồng hồ, sau đó chạy vào. Đèn dầu rất tối, Dương Vũ nhanh chóng đi vào rồi đóng cửa, cài then cửa lại, kích động đi tới cạnh giường.

Sở Đình lúc này đã nằm ở chỗ cô bình thường hay ngủ rồi, thấy Dương Vũ như vậy thì hơi ngượng ngùng, liếc nhìn ngọn đèn dầu nói: “Thổi đèn đi đã.”

Dương Vũ dĩ nhiên là nghe cô, thổi tắt đèn đi, mò mẫm trèo lên giường. Hai người đều là lần đầu, sau khi Dương Vũ lên giường, chỉ biết ôm Sở Đình rồi hôn khắp nơi trên mặt cô, cũng không biết là phải hôn miệng, Sở Đình cũng ỡm ờ.

Tay của Dương Vũ từ từ sờ lên cơ thể cô, nhưng Sở Đình lại cảm thấy bụng mình hơi đau, hơn nữa còn là cảm giác đau mơ hồ kia. Cô cũng không để ý lắm, còn tưởng rằng là bụng mình không thoải mái, nhưng càng ngày càng đau, càng ngày càng đau, không được rồi.

Cuối cùng Sở Đình đẩy Dương Vũ ra, ôm bụng nói: “Không được rồi, bụng em quá đau, không biết là có chuyện gì.”

Dương Vũ đang rơi vào lưới tình, toàn thân nóng hực, nghe được Sở Đình kêu đau bụng cũng không chú ý, mãi cho đến khi Sở Đình đẩy anh một cái thì anh mới tỉnh lại, vội vàng đi đốt sáng đèn lên.

Dương Vũ thấy Sở Đình đúng là ôm bụng khó chịu, trên mặt hiện lên vẻ rất đau đớn thì vội vàng nói: “Sao rồi, đau lắm sao, có muốn đi vệ sinh không. Có lẽ bây giờ vẫn chưa đóng cửa, đi mua ít thuốc nhé?”

Sở Đình không biết tại sao bụng lại đau như vậy, nhưng cô lười đi bệnh viện. Cô là kiểu người có gì không thoải mái thì sẽ chịu đựng, rất ít khi đi bệnh viện, vậy là nói với Dương Vũ: “Anh đi lấy cho em chút nước nóng đi, em uống chút nước nóng là ổn thôi.”

Dương Vũ nghe được nước nóng bèn hỏi: “Không phải là cái đó của em vẫn chưa hết chứ?”

Có thể sao, Sở Đình cũng không biết cái đó của nguyên chủ là vào lúc nào. Lần trước hình như chính là vào một tháng trước, vậy là đúng rồi. Ôi, sao mà lại đau như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Số ký tự: 0