Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Thật Sự Đến

Kim Ngân Quả Tử

2024-10-15 00:22:50

“Anh đi lấy nước nóng cho em đã.” Sở Đình đuổi Dương Vũ đi, một mình ở trong phòng ngủ, cẩn thận nhìn xuống phía dưới. Gay rồi, có máu, thật sự là cái đó tới rồi!

Trời ạ, lúc trước mới dùng chuyện kinh nguyệt tới mười mấy ngày kia để lừa anh, bây giờ lại tới thật. Cứ kéo dài mấy ngày nữa, sợ rằng Dương Vũ cảm thấy kinh nguyệt của phụ nữ một tháng đến hai mươi mấy ngày mất.

Sở Đình cầm giấy vệ sinh lên rồi đi về phía nhà vệ sinh nhưng cô không dám đi một mình, mà là bưng ngọn đèn dầu, bởi vì bụng rất đau. Vừa hay Dương Vũ bưng nước nóng tới, giúp cô cầm ngọn đèn dầu, hai người mới đi về phía nhà vệ sinh.

Nói đến nhà vệ sinh này, cũng chính là nhà xí, Sở Đình không hài lòng nhất chính là cái này. Vốn dĩ cô nghĩ, nếu như mình nghỉ làm rồi thì việc đầu tiên phải cải tạo chính là nhà xí này. Nhà xí quả thực quá đơn sơ, chỉ là một gian nhà đắp bằng đất đơn giản, phía dưới có một cái hố to, cụ thể thì không nói đến nữa, vô cùng khó chịu, bây giờ Sở Đình uống ít nước chính là vì không phải đi nhà xí.

“Anh đừng tới đây, ở bên ngoài đi, không, đưa đèn cho em đi.” Phía trên cái hố to của nhà xí có đắp hai tấm ván, quả thực vô cùng mắc ói, lỡ đâu té xuống, không thể nghĩ tiếp nữa.

Dương Vũ đưa đèn cho cô rồi nói: “Vậy em cẩn thận một chút.”

Sở Đình chỉnh đốn trên dưới sạch sẽ rồi hai người mới quay vào trong nhà.

Dương Vũ có hơi buồn buồn không vui, hôm nay mới vừa có công việc yên ổn, một chuyện vui lớn như vậy, kết quả lại không thể động phòng hoa chúc cùng nhau ăn mừng. Sau đó anh lại nghĩ đến, những người phụ nữ khác cũng mất nhiều ngày như vậy sao, tại sao vợ mình, không phải là cơ thể có vấn đề gì chứ.

Sở Đình cũng không biết trả lời như thế nào, chuyện này sớm muộn gì Dương Vũ cũng sẽ biết, bây giờ lại tiếp tục bịa có vẻ cũng không tốt lắm.

“Bình thường sẽ không lâu như vậy đâu, dù sao anh cũng không cần để ý. Đây là chuyện của phụ nữ, mấy ngày nay nhất định là không được rồi.”

“Thật sự không cần đi bệnh viện xem một chút sao, anh thấy hình như đau không nhẹ.” Dương Vũ nhìn Sở Đình dưới ngọn đèn dầu mờ tối, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, ân cần hỏi. Bây giờ anh đã không nghĩ tới chuyện kia nữa rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không sao, dù sao không cần đi làm nữa, em ở nhà nghỉ ngơi một chút là được, anh mau ngủ đi.” Sở Đình từ từ nằm xuống giường, một tay ôm bụng nhắm mắt ngủ.

Dương Vũ vừa mới còn lo lắng cho sức khỏe của Sở Đình, sau đó ngủ. Cả ngày nay anh cũng rất mệt mỏi, ở bên ngoài một là cùng người ta cười hai là chào hỏi làm quen, cũng không hề thoải mái.

Suốt cả một buổi tối, Sở Đình đều cảm thấy hình như mình không ngủ, mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, bụng vẫn cứ đau âm ỉ, hành hạ cô. Trời ơi, cái này cũng quá khó chịu đi.

Trong đầu Sở Đình nghĩ, mặc dù kiếp trước cô sống không được khá, khi còn bé, giặt quần áo rửa chén trong nước lạnh đều là chuyện thường, nhưng thân thể vô cùng khỏe mạnh. Lúc tới kinh nguyệt, trừ ngày thứ nhất sẽ có chút khó chịu, những lúc khác giống như người bình thường không sao cả. Đây cũng là ưu thế lớn nhất của cô trong bốn năm không nghỉ ngơi đi làm thêm kiếm tiền.

Nhưng bây giờ không thể ngờ được.

Ngày hôm sau Dương Vũ dậy sớm làm cơm, còn đặc biệt cho pha cho Sở Đình một chén nước đường đỏ rồi mới ra ngoài.

Sở Đình cả đêm ngủ không ngon, bây giờ cả người mơ mơ màng màng, bụng còn đau, vô cùng khó chịu, căn bản không thức dậy, chỉ nằm ở trên giường. Định chờ Dương Vũ đi rồi, bản thân thì nằm trên giường cả ngày, không làm việc gì hết.

Chỉ là buổi trưa lúc cô đang mơ mơ màng màng ngủ bù, nghe phía bên ngoài truyền tới tiếng gọi, hình như là giọng nói của Trần Mỹ Phương. Cô xuống giường, còn chưa kịp mang giày ra cửa thì Trần Mỹ Phương tiến vào.

Sở Đình một lần nữa phàn nàn về cánh cửa nhỏ bị hỏng trong sân, chẳng có tác dụng gì cả. Có thể đưa tay từ bên ngoài vào mở then cài ở bên trong cửa ra, phòng bị được gì cơ chứ, chỉ có thể khóa lại vào buổi tối.

Cái này cũng phải sửa chữa, Sở Đình suy nghĩ một chút, sau này nói không chừng lúc chỉ có mình ở nhà, không có cánh cửa chắc chắn kiên cố thì không an toàn chút nào. Được rồi, cho dù có cửa an toàn thì hàng rào tre kia cũng rất không an toàn.

Lúc này Trần Mỹ Phương đã đi vào đến cửa rồi, bởi vì Sở Đình tới trưa cũng không thức dậy, chỉ nằm ở trên giường, vì vậy tóc cũng không chải nên hơi rối.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Số ký tự: 0