[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Cà Khịa
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Đồng chí quân nhân đứng trước An Mạc Tuyết một mét, hai tay nắm lấy tấm bằng khen, nghiêm túc nói: "Đồng chí An Mạc Tuyết, trong quá trình quân đội bắt tội phạm, cô đã dũng cảm không sợ tội phạm, chiến đấu thông minh với tội phạm. Hôm nay ngày 29 tháng 8 năm 1968, tôi xin được trao bằng khen thưởng cho cô."
An Mạc Tuyết nhận lấy tấm bằng, cẩn thận sờ nhẹ. Lúc này mọi người đều rất tự hào, có cảm giác vinh dự vì tập thể. Trưởng thôn cũng vui mừng, với danh dự này, đại đội của ông sẽ dễ dàng đạt được đại đội tiên tiến hơn.
Niềm vui của An Mạc Tuyết không giống với niềm vui của trưởng thôn.
Cô vui vì mình có một chiếc bùa hộ mệnh ở thôn làng nhỏ này, ai muốn tấn công cô cũng phải suy nghĩ kỹ.
Sau khi nhận tấm bằng, An Mạc Tuyết đang định rời đi thì giọng nói của đại đội trưởng vang lên: "Nha đầu Mạc Tuyết, đừng đi vội. Cháu đợi một chút, chú có một vài điều muốn nói với cháu."
Chờ đến khi Lão Mã Đầu nhận bằng khen, hai cán sự kia rời đi, chỉ còn lại ba người trưởng thôn, Lão Mã Đầu và An Mạc Tuyết. Trưởng thôn mới mở lời: "Nha đầu Mạc Tuyết, nhận được bằng khen này là vinh dự lớn, vì vậy chú muốn cháu phát biểu vài lời."
"Chú Quách, không cần thiết phải làm như vậy, đây cũng không phải việc lớn lao gì."
"Tại sao không cần? Một tấm gương tốt có thể có tác dụng tích cực, dẫn dắt nhân dân mạnh mẽ đi lên. Chú Mã của cháu là một lão cách mạng nên phải như vậy. Còn cháu thì khác, cháu đại diện cho những thanh niên trẻ, cháu hãy suy nghĩ một chút nên nói thế nào để khuyến khích mọi người nhé. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp khen ngợi cháu sau khi kết thúc công việc."
Ông chú Mã cũng phụ họa: "Nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng nhé."
"Vâng, cháu hiểu rồi, chú Quách, chú Mã, cháu đi làm việc trước ạ."
Ban đầu An Mạc Tuyết muốn nhận bằng khen không phải vì thu hút sự chú ý, cô chỉ muốn có thêm "bùa hộ mệnh" cho bản thân mình ở cái thôn này thôi, chỉ là không ngờ lại có sự việc này xảy ra. Dường như cô phải cố gắng hòa nhập hơn vào đây, không thể khác biệt quá nhiều.
An Mạc Tuyết quay về viện thanh niên trí thức một chuyến, lúc đầu cô muốn đặt tấm bằng vào tủ nhưng nghĩ lại có thể sẽ có ai đó phá hoại đánh cắp tấm bằng hay như nào đó, cô quyết định để tấm bằng trong không gian, khi nào cần mới lấy ra.
Sau đó, cô tiếp tục đi ra bờ sông khai hoang, nhóm của họ sẽ làm việc này cho đến khi thu hoạch vụ thu.
Khu vực bờ sông này có khoảng trăm mẫu đất, không nhiều cũng không ít.
Một người thấy An Mạc Tuyết quay về bèn lại gần hỏi: "Mạc Tuyết, trưởng thôn tìm cô chi vậy?"
"Nhận bằng khen."
"Mạc Tuyết, hôm đó cô thực sự giúp bắt tội phạm hả?" Mã Lệ không chắc chắn hỏi.
An Mạc Tuyết trả lời: "Cô nghĩ tôi đùa à? Thế thì bằng khen tôi nhận đại đấy, vết thương trên cổ tôi cũng là giả luôn."
"Không không, tôi chỉ hỏi vậy thôi mà, cô thật may mắn."
An Mạc Tuyết cười nói: "Nếu cô muốn thì cứ để tội phạm kề dao lên cổ cô thử xem."
An Mạc Tuyết nhận lấy tấm bằng, cẩn thận sờ nhẹ. Lúc này mọi người đều rất tự hào, có cảm giác vinh dự vì tập thể. Trưởng thôn cũng vui mừng, với danh dự này, đại đội của ông sẽ dễ dàng đạt được đại đội tiên tiến hơn.
Niềm vui của An Mạc Tuyết không giống với niềm vui của trưởng thôn.
Cô vui vì mình có một chiếc bùa hộ mệnh ở thôn làng nhỏ này, ai muốn tấn công cô cũng phải suy nghĩ kỹ.
Sau khi nhận tấm bằng, An Mạc Tuyết đang định rời đi thì giọng nói của đại đội trưởng vang lên: "Nha đầu Mạc Tuyết, đừng đi vội. Cháu đợi một chút, chú có một vài điều muốn nói với cháu."
Chờ đến khi Lão Mã Đầu nhận bằng khen, hai cán sự kia rời đi, chỉ còn lại ba người trưởng thôn, Lão Mã Đầu và An Mạc Tuyết. Trưởng thôn mới mở lời: "Nha đầu Mạc Tuyết, nhận được bằng khen này là vinh dự lớn, vì vậy chú muốn cháu phát biểu vài lời."
"Chú Quách, không cần thiết phải làm như vậy, đây cũng không phải việc lớn lao gì."
"Tại sao không cần? Một tấm gương tốt có thể có tác dụng tích cực, dẫn dắt nhân dân mạnh mẽ đi lên. Chú Mã của cháu là một lão cách mạng nên phải như vậy. Còn cháu thì khác, cháu đại diện cho những thanh niên trẻ, cháu hãy suy nghĩ một chút nên nói thế nào để khuyến khích mọi người nhé. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp khen ngợi cháu sau khi kết thúc công việc."
Ông chú Mã cũng phụ họa: "Nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng nhé."
"Vâng, cháu hiểu rồi, chú Quách, chú Mã, cháu đi làm việc trước ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu An Mạc Tuyết muốn nhận bằng khen không phải vì thu hút sự chú ý, cô chỉ muốn có thêm "bùa hộ mệnh" cho bản thân mình ở cái thôn này thôi, chỉ là không ngờ lại có sự việc này xảy ra. Dường như cô phải cố gắng hòa nhập hơn vào đây, không thể khác biệt quá nhiều.
An Mạc Tuyết quay về viện thanh niên trí thức một chuyến, lúc đầu cô muốn đặt tấm bằng vào tủ nhưng nghĩ lại có thể sẽ có ai đó phá hoại đánh cắp tấm bằng hay như nào đó, cô quyết định để tấm bằng trong không gian, khi nào cần mới lấy ra.
Sau đó, cô tiếp tục đi ra bờ sông khai hoang, nhóm của họ sẽ làm việc này cho đến khi thu hoạch vụ thu.
Khu vực bờ sông này có khoảng trăm mẫu đất, không nhiều cũng không ít.
Một người thấy An Mạc Tuyết quay về bèn lại gần hỏi: "Mạc Tuyết, trưởng thôn tìm cô chi vậy?"
"Nhận bằng khen."
"Mạc Tuyết, hôm đó cô thực sự giúp bắt tội phạm hả?" Mã Lệ không chắc chắn hỏi.
An Mạc Tuyết trả lời: "Cô nghĩ tôi đùa à? Thế thì bằng khen tôi nhận đại đấy, vết thương trên cổ tôi cũng là giả luôn."
"Không không, tôi chỉ hỏi vậy thôi mà, cô thật may mắn."
An Mạc Tuyết cười nói: "Nếu cô muốn thì cứ để tội phạm kề dao lên cổ cô thử xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro