[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Phát Biểu
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Sau vài ngày sống chung, mọi người thân quen với nhau hơn. Họ biết An Mạc Tuyết mỗi ngày đều đánh quyền ít nhất hai tiếng, cô biết võ nên họ cũng không dám làm phiền cô, tuy nhiên vẫn có những kẻ nói mấy lời không hay.
Trương Tú lập tức đến giảng hòa: "Mã Lệ, lần sau nói chuyện phải chú ý hơn, đừng có phát ngôn thiếu suy nghĩ như vậy."
Sau đó, cô ấy quay sang nói với An Mạc Tuyết: "Mạc Tuyết đừng giận, cô ấy chẳng qua không biết ăn nói mà thôi."
Mọi người bắt đầu chuyển sang chủ đề khác, vừa làm việc vừa trò chuyện.
Buổi tối khi tan làm, hầu hết mọi người đều quay về thôn, âm thanh loa phát thanh lại vang lên: "Các thôn dân chú ý, vào lúc sáu giờ rưỡi tối, đại đội sẽ tổ chức cuộc họp ở sân phơi. Mỗi gia đình cần phải có ít nhất một đại diện tham gia." Sau đó, âm thanh phát lại một lần nữa trước sáu giờ rưỡi vài phút.
Đến đúng giờ, tại sân phơi của đại đội, trưởng thôn đứng trên bục phát biểu nhấc tay lên yêu cầu mọi người im lặng: "Hôm nay chúng ta tổ chức cuộc họp này là để khen ngợi đồng chí Mã Quốc Cường và An Mạc Tuyết. Hai người đã giúp đỡ quân nhân bắt được hai tên tội phạm đang chạy trốn ở trên huyện và đã được tặng giải thưởng hôm nay. Mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt bày tỏ lời chúc mừng." Tiếng vỗ tay vang lên.
Sau đó, trưởng thôn tiếp tục: "Đây là một hành động người tốt việc tốt đáng biểu dương, trong thôn quyết định mỗi người sẽ được thưởng 20 công điểm. Đồng chí Mã Quốc Cường mọi người đã biết rồi, ông ấy là một nhà cựu cách mạng, xứng đáng được kính trọng. Tuy nhiên hôm nay chúng ta nói về An Mạc Tuyết, cô ấy là một đồng chí còn trẻ tuổi nhưng đã có tinh thần dũng cảm và giác ngộ sâu sắc như vậy, cũng đáng để chúng ta học tập. Bây giờ, tôi xin mời đồng chí An Mạc Tuyết lên đây phát biểu vài lời, để chúng ta học hỏi và tiến bộ cùng cô ấy."
An Mạc Tuyết đứng trên bục, hơi ngượng ngùng mở lời: "Kính thưa các vị hương thân phụ lão, các đồng chí thanh niên trí thức, lời đầu tiên tôi xin kính chào các vị. Tôi là thanh niên trí thức An Mạc Tuyết, tôi nghĩ những gì tôi làm chỉ là việc đương nhiên phải làm. Từ khi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã dạy tôi phải làm một người có ích cho đất nước, và chính họ cũng luôn luôn thực hiện điều đó. Cho đến gần đây khi họ hi sinh, trong bức di thư để lại, ba tôi viết rằng, hy sinh cho quốc gia là chốn về của họ. Là con gái của ông ấy, tôi cũng không thể phụ tấm lòng này, tôi phải tự mình phấn đấu và cố gắng nhiều hơn. Đi theo sự chỉ dẫn của ba tôi, tôi mới đến thôn An Lạc thuộc trấn An Khẩu nằm ở huyện An Bình của tỉnh Phi Long này, tôi muốn dành cuộc đời hữu hạn của mình cho sự phục vụ vô hạn vì nhân dân."
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
An Mạc Tuyết cũng bị âm thanh này cảm nhiễm, tâm tình xúc động trào dâng.
An Mạc Tuyết cúi xuống cảm ơn, sau đó rời khỏi bục, trưởng thôn tiếp tục nói: "Đồng chí An Mạc Tuyết nói rất hay, chúng ta phải làm những người có ích cho đất nước, những ai ngăn cản chúng ta tiến bộ sẽ là kẻ thù chung của chúng ta, mọi người phải giám sát lẫn nhau, đúng không nào?"
"Đúng!" Tiếng nói đồng loạt vang lên, rất lớn và chỉnh tề.
"Vậy là được rồi, tan họp."
Các thôn dân giải tán trong tiếng bàn luận sôi nổi.
"Thanh niên trí thức đó thật tuyệt vời."
"Cha mẹ cô ấy cũng là người dũng cảm."
"Buổi sáng tôi thấy cô ấy tập võ trên sườn núi."
"Cô ấy còn biết võ à!"
...
Nhóm thanh niên trí thức cũng bàn luận râm ran, dù đã nói chuyện cả buổi chiều rồi nhưng đến lúc này họ vẫn còn bàn luận.
An Mạc Tuyết thì đang suy nghĩ: Ai nói người dân thời này nghèo chứ? Thì đúng là họ không đủ ăn đủ mặc thật. Lần đầu tiên kể từ khi đến thôn này, cô nhìn thấy nhiều thôn dân như vậy, họ mặc quần áo thật rách rưới, bên trên vá chằng vá đụp. Thế nhưng, họ vẫn tràn đầy tinh thần, tràn đầy nhiệt huyết đối với cuộc sống. Điều này không thể mua được bằng bất kỳ số tiền nào, họ là những người vô cùng đáng yêu.
Buổi tối hôm đó, An Mạc Tuyết đi ngủ với một tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Trương Tú lập tức đến giảng hòa: "Mã Lệ, lần sau nói chuyện phải chú ý hơn, đừng có phát ngôn thiếu suy nghĩ như vậy."
Sau đó, cô ấy quay sang nói với An Mạc Tuyết: "Mạc Tuyết đừng giận, cô ấy chẳng qua không biết ăn nói mà thôi."
Mọi người bắt đầu chuyển sang chủ đề khác, vừa làm việc vừa trò chuyện.
Buổi tối khi tan làm, hầu hết mọi người đều quay về thôn, âm thanh loa phát thanh lại vang lên: "Các thôn dân chú ý, vào lúc sáu giờ rưỡi tối, đại đội sẽ tổ chức cuộc họp ở sân phơi. Mỗi gia đình cần phải có ít nhất một đại diện tham gia." Sau đó, âm thanh phát lại một lần nữa trước sáu giờ rưỡi vài phút.
Đến đúng giờ, tại sân phơi của đại đội, trưởng thôn đứng trên bục phát biểu nhấc tay lên yêu cầu mọi người im lặng: "Hôm nay chúng ta tổ chức cuộc họp này là để khen ngợi đồng chí Mã Quốc Cường và An Mạc Tuyết. Hai người đã giúp đỡ quân nhân bắt được hai tên tội phạm đang chạy trốn ở trên huyện và đã được tặng giải thưởng hôm nay. Mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt bày tỏ lời chúc mừng." Tiếng vỗ tay vang lên.
Sau đó, trưởng thôn tiếp tục: "Đây là một hành động người tốt việc tốt đáng biểu dương, trong thôn quyết định mỗi người sẽ được thưởng 20 công điểm. Đồng chí Mã Quốc Cường mọi người đã biết rồi, ông ấy là một nhà cựu cách mạng, xứng đáng được kính trọng. Tuy nhiên hôm nay chúng ta nói về An Mạc Tuyết, cô ấy là một đồng chí còn trẻ tuổi nhưng đã có tinh thần dũng cảm và giác ngộ sâu sắc như vậy, cũng đáng để chúng ta học tập. Bây giờ, tôi xin mời đồng chí An Mạc Tuyết lên đây phát biểu vài lời, để chúng ta học hỏi và tiến bộ cùng cô ấy."
An Mạc Tuyết đứng trên bục, hơi ngượng ngùng mở lời: "Kính thưa các vị hương thân phụ lão, các đồng chí thanh niên trí thức, lời đầu tiên tôi xin kính chào các vị. Tôi là thanh niên trí thức An Mạc Tuyết, tôi nghĩ những gì tôi làm chỉ là việc đương nhiên phải làm. Từ khi còn nhỏ, cha mẹ tôi đã dạy tôi phải làm một người có ích cho đất nước, và chính họ cũng luôn luôn thực hiện điều đó. Cho đến gần đây khi họ hi sinh, trong bức di thư để lại, ba tôi viết rằng, hy sinh cho quốc gia là chốn về của họ. Là con gái của ông ấy, tôi cũng không thể phụ tấm lòng này, tôi phải tự mình phấn đấu và cố gắng nhiều hơn. Đi theo sự chỉ dẫn của ba tôi, tôi mới đến thôn An Lạc thuộc trấn An Khẩu nằm ở huyện An Bình của tỉnh Phi Long này, tôi muốn dành cuộc đời hữu hạn của mình cho sự phục vụ vô hạn vì nhân dân."
Phía dưới vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
An Mạc Tuyết cũng bị âm thanh này cảm nhiễm, tâm tình xúc động trào dâng.
An Mạc Tuyết cúi xuống cảm ơn, sau đó rời khỏi bục, trưởng thôn tiếp tục nói: "Đồng chí An Mạc Tuyết nói rất hay, chúng ta phải làm những người có ích cho đất nước, những ai ngăn cản chúng ta tiến bộ sẽ là kẻ thù chung của chúng ta, mọi người phải giám sát lẫn nhau, đúng không nào?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng!" Tiếng nói đồng loạt vang lên, rất lớn và chỉnh tề.
"Vậy là được rồi, tan họp."
Các thôn dân giải tán trong tiếng bàn luận sôi nổi.
"Thanh niên trí thức đó thật tuyệt vời."
"Cha mẹ cô ấy cũng là người dũng cảm."
"Buổi sáng tôi thấy cô ấy tập võ trên sườn núi."
"Cô ấy còn biết võ à!"
...
Nhóm thanh niên trí thức cũng bàn luận râm ran, dù đã nói chuyện cả buổi chiều rồi nhưng đến lúc này họ vẫn còn bàn luận.
An Mạc Tuyết thì đang suy nghĩ: Ai nói người dân thời này nghèo chứ? Thì đúng là họ không đủ ăn đủ mặc thật. Lần đầu tiên kể từ khi đến thôn này, cô nhìn thấy nhiều thôn dân như vậy, họ mặc quần áo thật rách rưới, bên trên vá chằng vá đụp. Thế nhưng, họ vẫn tràn đầy tinh thần, tràn đầy nhiệt huyết đối với cuộc sống. Điều này không thể mua được bằng bất kỳ số tiền nào, họ là những người vô cùng đáng yêu.
Buổi tối hôm đó, An Mạc Tuyết đi ngủ với một tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro