[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Thông Minh
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Hôm nay là ngày nhận trợ cấp, tình cờ trùng với ngày ông chú Mã đánh xe lừa đi đến huyện, vì vậy trước đó một ngày cô đã lấy giấy giới thiệu từ trưởng thôn, xin phép nghỉ và sắp xếp ngồi xe lừa của ông chú Mã.
Từ viện thanh niên trí thức nhìn ra vừa vặn thấy chỗ đỗ xe lừa. Mỗi khi đi đến đầu thôn, ông chú Mã sẽ đánh roi mấy cái, âm thanh rõ ràng đó cũng có thể nghe được từ xa.
An Mạc Tuyết nghe thấy tiếng liền bước ra với một cái túi đeo vai. Hôm nay, cô đã rút kinh nghiệm, mang theo một cái túi lưới với hai hộp cơm bên trong.
Nhìn thế này ông chú Mã biết ngay cô đang định làm gì.
Trước khi An Mạc Tuyết kịp tiến lại gần, ông ấy đã hỏi: "Nha đầu, ăn sáng chưa?"
"Chưa, cháu lên huyện rồi ăn."
Nhân cơ hội chỉ có hai người họ, An Mạc Tuyết vội vàng tâm sự với ông chú Mã: "Chú Mã không biết đâu, ở viện thanh niên trí thức này, chuyện ăn uống… khó nói lắm. Chỉ cần lộ ra một ít thức ăn ngon là mọi người đều nhìn với đôi mắt đói khát. Nếu chú không chia sẻ, trong lòng chú sẽ không thoải mái. Còn nếu chia sẻ, ban đầu vốn đã không có bao nhiêu, đến lượt chú ăn thì lại càng không còn nhiều. Một số người còn tham ăn hơn cả chú, ăn nhiều hơn chú, mà sau khi ăn xong lại không biết cảm ơn tiếng nào. Cơm ở đây thì không chỉ ăn không ngon mà còn không no nữa, mỗi ngày cháu đều đánh quyền nên thường ăn nhiều hơn mọi người. Chú nói xem nếu cứ như vậy hoài thì cháu phải làm sao bây giờ?"
Ông chú Mã nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô, cười ha hả nói: "Chuyện này cũng dễ thôi, cháu có thể chuyển ra ngoài sống một mình rồi tự nấu ăn, đơn giản mà."
An Mạc Tuyết tỏ ra không hiểu, thành thật hỏi: "Chú Mã, nếu cháu làm vậy liệu có phải là tách ra khỏi quần chúng nhân dân không? Hơn nữa cũng không có ai dọn ra ngoài cả, một mình cháu chuyển ra thì không tốt lắm đúng không?"
"Tách khỏi quần chúng nhân dân cái rắm ấy, nói như vậy nếu cháu kết hôn rồi dọn ra ngoài thì tính là cái gì? Trong viện thanh niên trí thức chắc chắn cũng có người bất mãn với tình hình hiện tại, thời gian lâu dài, có người điều kiện gia đình tốt sẽ trợ cấp nhiều một chút, dễ bị thiệt thòi. Những người có điều kiện không tốt chắc chắn không muốn người có điều kiện tốt chuyển ra ngoài, họ còn nghĩ đến việc bám vào để hưởng lợi. Cháu chuyển ra ngoài rồi thì họ biết lợi dụng ai nữa? Mà nếu cháu muốn chuyển đi thì tốt nhất là chuyển trong khoảng thời gian trước khi thu hoạch vụ thu, không để ảnh hưởng đến việc thu hoạch. Thu hoạch vụ thu mà không được ăn no thì không ổn đâu, cơ thể sẽ kiệt quệ mất. Cháu có biết tại sao các thanh niên trí thức lại trở thành một đội riêng không? Ban đầu thôn ta cũng như các thôn khác, thanh niên trí thức được phân về các tiểu đội, nhưng mà họ làm việc tắc trách quá, lại thường xuyên xin nghỉ, rồi kết thân với những cô gái chàng trai trong thôn để nhờ làm giúp, nhờ trộm đồ ăn ngon trong nhà. Thời gian lâu dài, mâu thuẫn lớn dần lên, không còn cách nào khác chúng ta mới phải chia thanh niên trí thức thành một đội riêng, quy định công điểm cơ bản, làm việc tách riêng, dưới con mắt của mọi người ai còn dám giúp nữa? Người nào mà làm thế thì sẽ trở thành kẻ thù chung của cả thôn, từ đó trở đi tình hình mới khá hơn, chú phải khen một câu, trưởng thôn của chúng ta rất thông minh!"
Từ viện thanh niên trí thức nhìn ra vừa vặn thấy chỗ đỗ xe lừa. Mỗi khi đi đến đầu thôn, ông chú Mã sẽ đánh roi mấy cái, âm thanh rõ ràng đó cũng có thể nghe được từ xa.
An Mạc Tuyết nghe thấy tiếng liền bước ra với một cái túi đeo vai. Hôm nay, cô đã rút kinh nghiệm, mang theo một cái túi lưới với hai hộp cơm bên trong.
Nhìn thế này ông chú Mã biết ngay cô đang định làm gì.
Trước khi An Mạc Tuyết kịp tiến lại gần, ông ấy đã hỏi: "Nha đầu, ăn sáng chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chưa, cháu lên huyện rồi ăn."
Nhân cơ hội chỉ có hai người họ, An Mạc Tuyết vội vàng tâm sự với ông chú Mã: "Chú Mã không biết đâu, ở viện thanh niên trí thức này, chuyện ăn uống… khó nói lắm. Chỉ cần lộ ra một ít thức ăn ngon là mọi người đều nhìn với đôi mắt đói khát. Nếu chú không chia sẻ, trong lòng chú sẽ không thoải mái. Còn nếu chia sẻ, ban đầu vốn đã không có bao nhiêu, đến lượt chú ăn thì lại càng không còn nhiều. Một số người còn tham ăn hơn cả chú, ăn nhiều hơn chú, mà sau khi ăn xong lại không biết cảm ơn tiếng nào. Cơm ở đây thì không chỉ ăn không ngon mà còn không no nữa, mỗi ngày cháu đều đánh quyền nên thường ăn nhiều hơn mọi người. Chú nói xem nếu cứ như vậy hoài thì cháu phải làm sao bây giờ?"
Ông chú Mã nhìn thấy bộ dạng khổ sở của cô, cười ha hả nói: "Chuyện này cũng dễ thôi, cháu có thể chuyển ra ngoài sống một mình rồi tự nấu ăn, đơn giản mà."
An Mạc Tuyết tỏ ra không hiểu, thành thật hỏi: "Chú Mã, nếu cháu làm vậy liệu có phải là tách ra khỏi quần chúng nhân dân không? Hơn nữa cũng không có ai dọn ra ngoài cả, một mình cháu chuyển ra thì không tốt lắm đúng không?"
"Tách khỏi quần chúng nhân dân cái rắm ấy, nói như vậy nếu cháu kết hôn rồi dọn ra ngoài thì tính là cái gì? Trong viện thanh niên trí thức chắc chắn cũng có người bất mãn với tình hình hiện tại, thời gian lâu dài, có người điều kiện gia đình tốt sẽ trợ cấp nhiều một chút, dễ bị thiệt thòi. Những người có điều kiện không tốt chắc chắn không muốn người có điều kiện tốt chuyển ra ngoài, họ còn nghĩ đến việc bám vào để hưởng lợi. Cháu chuyển ra ngoài rồi thì họ biết lợi dụng ai nữa? Mà nếu cháu muốn chuyển đi thì tốt nhất là chuyển trong khoảng thời gian trước khi thu hoạch vụ thu, không để ảnh hưởng đến việc thu hoạch. Thu hoạch vụ thu mà không được ăn no thì không ổn đâu, cơ thể sẽ kiệt quệ mất. Cháu có biết tại sao các thanh niên trí thức lại trở thành một đội riêng không? Ban đầu thôn ta cũng như các thôn khác, thanh niên trí thức được phân về các tiểu đội, nhưng mà họ làm việc tắc trách quá, lại thường xuyên xin nghỉ, rồi kết thân với những cô gái chàng trai trong thôn để nhờ làm giúp, nhờ trộm đồ ăn ngon trong nhà. Thời gian lâu dài, mâu thuẫn lớn dần lên, không còn cách nào khác chúng ta mới phải chia thanh niên trí thức thành một đội riêng, quy định công điểm cơ bản, làm việc tách riêng, dưới con mắt của mọi người ai còn dám giúp nữa? Người nào mà làm thế thì sẽ trở thành kẻ thù chung của cả thôn, từ đó trở đi tình hình mới khá hơn, chú phải khen một câu, trưởng thôn của chúng ta rất thông minh!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro