[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Du Lịch 2
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Trong khoảnh khắc lòng dâng trào những cảm xúc mãnh liệt nhưng chẳng biết bày tỏ cùng ai, bỗng nhiên một cơn lốc xoáy cuồng bạo xuất hiện, cuốn An Mạc Tuyết vào vòng xoáy rồi hút cô đi đến nơi xa, biến mất không còn tung tích.
Lạc bước trong mênh mông, An Mạc Tuyết lang thang trên con đường dường như vô tận, nhưng rõ ràng cô nhìn thấy ánh sáng tưởng như đang ở trước mắt.
Kỳ lạ thật, vì sao cô không thể thoát ra khỏi làn sương mù dày đặc này? Cô nghe thấy âm thanh rất gần, nhưng muốn lắng nghe kỹ hơn thì lại chẳng nghe rõ được nữa.
Có hai người hoặc ba người đang nói chuyện thì phải, giống như đang cãi vã, khiến An Mạc Tuyết càng thêm hoang mang.
Cô đi theo âm thanh vài bước, dừng chân, lắng nghe một lát, lại đi theo âm thanh rồi lại dừng chân, im lặng lắng nghe.
Cứ như vậy nhiều lần, dần dần sương mù tan biến, tiếng nói rõ ràng hơn.
An Mạc Tuyết thoát khỏi làn sương mù dày đặc. Trước mắt cô là một vườn hoa rực rỡ với muôn vàn màu sắc: đỏ, hồng, tím, vàng, xanh, trắng... Từng bông hoa đua nhau khoe sắc, có loài được chăm sóc tỉ mỉ, có loài mọc hoang dã.
Chỉ thấy một con đường nhỏ lát đá cuội màu trắng sữa, kích thước không đồng đều dẫn đến ngôi nhà ở cách đó không xa.
An Mạc Tuyết bước lên, thỉnh thoảng dừng lại để ngắm nhìn những bông hoa khiến cô hứng thú, khẽ chạm vào, cúi đầu ngửi và ngắm thật kỹ.
Đến trước cửa nhà, cô nhận ra đây là một ngôi nhà gỗ nguyên khối, được dựng bằng những khúc gỗ tròn trịa, thậm chí cả mái nhà cũng làm bằng gỗ.
Có cảm giác như đây là ngôi nhà nhỏ của những yêu tinh sống trong rừng, xung quanh nhà là những khóm hoa rực rỡ, và vô số những tinh linh uống sương hoa.
"Đã đến trước cửa rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì! Vào đi." Một giọng nam vang lên, nghe như giọng của một ông chú trung niên.
"Tiền bối đang nói với con ạ?" An Mạc Tuyết hỏi một cách không chắc chắn.
"Con thấy bên ngoài còn có người khác không?"
"À, hình như không có." An Mạc Tuyết trả lời ngắn gọn.
"Còn lề mề cái gì nữa, mau vào đây."
"Vâng, thưa tiền bối."
Leo lên bậc thềm, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là những đồ vật bằng gỗ bên trong căn phòng: đồ đạc bằng gỗ, trường kỷ gỗ, trên đó đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn gỗ có bình và cốc gỗ, xung quanh bàn rải rác vài chiếc bồ đoàn được làm bằng cỏ lau.
Có ba người đang ngồi trên bồ đoàn quanh bàn, tất cả đều nhìn về phía cô. Một nam hai nữ, trang phục là kiểu mà cô chưa từng thấy qua.
Người đàn ông tuấn tú, hào phóng, mặc áo choàng dài tay màu xanh rộng, đây là người vừa lên tiếng.
Hai người phụ nữ cô không nhìn ra tuổi tác, nhưng đều có đôi mắt phượng cong vút, giống hệt An Mạc Tuyết. Một người mặc trang phục da động vật, quanh eo có một vòng chuông, những dải màu sắc sặc sỡ quấn quanh vòng chuông đó, bên cạnh là một chiếc trống nhỏ, trông rất cổ. Người còn lại ăn mặc gần giống cô, chỉ có trang phục như được làm từ vỏ cây.
Đi đến trước trường kỷ, An Mạc Tuyết cung kính cúi người: "Xin chào ba vị tiền bối."
Một trong những người phụ nữ lên tiếng: "Không cần khách sáo, hãy đến đây, ngồi xuống."
An Mạc Tuyết theo lời ngồi lên một chiếc bồ đoàn: "Tiền bối, đây là đâu ạ? Con chỉ đi du lịch, rồi đột nhiên bị một cơn lốc cuốn đi, sau đó thì đến đây."
Lạc bước trong mênh mông, An Mạc Tuyết lang thang trên con đường dường như vô tận, nhưng rõ ràng cô nhìn thấy ánh sáng tưởng như đang ở trước mắt.
Kỳ lạ thật, vì sao cô không thể thoát ra khỏi làn sương mù dày đặc này? Cô nghe thấy âm thanh rất gần, nhưng muốn lắng nghe kỹ hơn thì lại chẳng nghe rõ được nữa.
Có hai người hoặc ba người đang nói chuyện thì phải, giống như đang cãi vã, khiến An Mạc Tuyết càng thêm hoang mang.
Cô đi theo âm thanh vài bước, dừng chân, lắng nghe một lát, lại đi theo âm thanh rồi lại dừng chân, im lặng lắng nghe.
Cứ như vậy nhiều lần, dần dần sương mù tan biến, tiếng nói rõ ràng hơn.
An Mạc Tuyết thoát khỏi làn sương mù dày đặc. Trước mắt cô là một vườn hoa rực rỡ với muôn vàn màu sắc: đỏ, hồng, tím, vàng, xanh, trắng... Từng bông hoa đua nhau khoe sắc, có loài được chăm sóc tỉ mỉ, có loài mọc hoang dã.
Chỉ thấy một con đường nhỏ lát đá cuội màu trắng sữa, kích thước không đồng đều dẫn đến ngôi nhà ở cách đó không xa.
An Mạc Tuyết bước lên, thỉnh thoảng dừng lại để ngắm nhìn những bông hoa khiến cô hứng thú, khẽ chạm vào, cúi đầu ngửi và ngắm thật kỹ.
Đến trước cửa nhà, cô nhận ra đây là một ngôi nhà gỗ nguyên khối, được dựng bằng những khúc gỗ tròn trịa, thậm chí cả mái nhà cũng làm bằng gỗ.
Có cảm giác như đây là ngôi nhà nhỏ của những yêu tinh sống trong rừng, xung quanh nhà là những khóm hoa rực rỡ, và vô số những tinh linh uống sương hoa.
"Đã đến trước cửa rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì! Vào đi." Một giọng nam vang lên, nghe như giọng của một ông chú trung niên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tiền bối đang nói với con ạ?" An Mạc Tuyết hỏi một cách không chắc chắn.
"Con thấy bên ngoài còn có người khác không?"
"À, hình như không có." An Mạc Tuyết trả lời ngắn gọn.
"Còn lề mề cái gì nữa, mau vào đây."
"Vâng, thưa tiền bối."
Leo lên bậc thềm, đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là những đồ vật bằng gỗ bên trong căn phòng: đồ đạc bằng gỗ, trường kỷ gỗ, trên đó đặt một chiếc bàn gỗ, trên bàn gỗ có bình và cốc gỗ, xung quanh bàn rải rác vài chiếc bồ đoàn được làm bằng cỏ lau.
Có ba người đang ngồi trên bồ đoàn quanh bàn, tất cả đều nhìn về phía cô. Một nam hai nữ, trang phục là kiểu mà cô chưa từng thấy qua.
Người đàn ông tuấn tú, hào phóng, mặc áo choàng dài tay màu xanh rộng, đây là người vừa lên tiếng.
Hai người phụ nữ cô không nhìn ra tuổi tác, nhưng đều có đôi mắt phượng cong vút, giống hệt An Mạc Tuyết. Một người mặc trang phục da động vật, quanh eo có một vòng chuông, những dải màu sắc sặc sỡ quấn quanh vòng chuông đó, bên cạnh là một chiếc trống nhỏ, trông rất cổ. Người còn lại ăn mặc gần giống cô, chỉ có trang phục như được làm từ vỏ cây.
Đi đến trước trường kỷ, An Mạc Tuyết cung kính cúi người: "Xin chào ba vị tiền bối."
Một trong những người phụ nữ lên tiếng: "Không cần khách sáo, hãy đến đây, ngồi xuống."
An Mạc Tuyết theo lời ngồi lên một chiếc bồ đoàn: "Tiền bối, đây là đâu ạ? Con chỉ đi du lịch, rồi đột nhiên bị một cơn lốc cuốn đi, sau đó thì đến đây."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro