[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Lãnh Lương Thực
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Đi đến cửa hàng lương thực, An Mạc Tuyết thấy rất đông người. Hỏi ra mới biết là ngày đầu tháng phát lương và phát dầu.
An Mạc Tuyết trở về nhà lấy sổ lương thực và giấy chứng nhận con liệt sĩ, sau đó vào bếp lấy vài cái túi vải và một chiếc ghế nhỏ, rồi lại đi ra ngoài.
Đi đến Ủy ban khu phố trước. Chà chà! Nơi đây cũng có rất nhiều người, đợi đến khi An Mạc Tuyết ra ngoài thì đã là buổi trưa.
Nghĩ lấy lương thực xong cô sẽ về nhà ăn cơm, nhưng bây giờ đã hơn năm giờ chiều, An Mạc Tuyết đói đến mức bụng kêu òng ọc, da bụng như muốn dính vào da lưng.
May là cô thấy có người cầm ghế nhỏ nên mới bắt chước lấy ghế theo, bằng không thì phải đứng suốt buổi rồi.
Trước đây, nhà nguyên chủ đều lấy lương thực ở bộ phận hậu cần, dù phải xếp hàng nhưng cũng không lâu như vậy.
Nhưng ở chỗ này thì người ta lộn xộn hơn, hết chen lấn rồi đánh nhau, lại có một đứa trẻ vội vàng nên cầm nhầm túi đựng, đến khi nhận lương thực mới phát hiện đó là một chiếc quần lót trắng, thật sự là dở khóc dở cười.
Nghe nói người ta đã xếp hàng từ ba bốn giờ sáng. Nhiều nhà đã hết gạo, chỉ chờ có lương thực này.
Mỗi người chỉ được hai lạng dầu một tháng, theo lời bà ngoại kể, hồi đó người ta tiết kiệm đến mức chỉ lấy một miếng vải nhỏ chấm dầu bôi vào nồi, nhà khá giả hơn thì dùng chén sứ nhỏ múc một ít, giờ được chứng kiến tận mắt cô mới biết bà ngoại không nói quá chút nào.
Nhà nguyên chủ có mức sống như vậy, hẳn là thuộc hàng khá giả. Cha mẹ có thu nhập cao, gia đình lại neo người.
Trở về nhà, An Mạc Tuyết pha một ly sữa mạch nha, ăn vài cái bánh quy, rửa mặt rồi đi ngủ. Hôm nay cô chẳng làm gì nhiều mà vẫn thấy mệt mỏi.
Sáng hôm sau, An Mạc Tuyết dậy sớm, nhìn đồng hồ thấy mới hơn năm giờ. Cô quyết định bắt đầu tập thể dục kể từ hôm nay.
Rửa mặt xong, An Mạc Tuyết lấy chìa khóa ra khỏi nhà và chạy bộ trong nửa tiếng. Mệt quá, cô trở về nhà, nghỉ ngơi một lát rồi đeo cặp sách, đi xe đạp đến cửa hàng quốc doanh ăn sáng.
Hôm nay cô gọi hai cái bánh bao và một chén tào phớ, hết mười lăm xu.
Cô đi dạo quanh cửa hàng bách hóa, mua hai cân bánh bông lan. Sau đó, cô đến trạm phế liệu chọn một chồng báo cũ. Cuối cùng, cô đến nhà sách mua sách lịch sử cận đại, tóm tắt lịch sử, tiểu sử lãnh tụ, và một số sách tranh dành cho trẻ em rồi về nhà.
Liên tục trong vài ngày, An Mạc Tuyết chỉ chạy bộ vào buổi sáng và ăn sáng ở nhà hàng quốc doanh, ngoài ra không đi đâu nữa.
Mỗi ngày, cô ở nhà đọc báo, sách mà cô đã mua và những cuốn sách cha mẹ để lại, mục đích là để hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới này.
Vài ngày rồi không đi chợ. Sáng hôm nay, An Mạc Tuyết mua thức ăn, xách giỏ đi đến đầu ngõ thì bị mấy bà dì chặn lại.
“Mạc Tuyết, cháu ở một mình có sợ không? Có muốn Lệ Lệ con gái dì ở cùng không? Nó gan dạ lắm.”
“Không cần đâu dì Trần, trước đây ba mẹ cháu cũng thường đi công tác, cháu ở nhà một mình quen rồi, không sợ đâu.”
An Mạc Tuyết trở về nhà lấy sổ lương thực và giấy chứng nhận con liệt sĩ, sau đó vào bếp lấy vài cái túi vải và một chiếc ghế nhỏ, rồi lại đi ra ngoài.
Đi đến Ủy ban khu phố trước. Chà chà! Nơi đây cũng có rất nhiều người, đợi đến khi An Mạc Tuyết ra ngoài thì đã là buổi trưa.
Nghĩ lấy lương thực xong cô sẽ về nhà ăn cơm, nhưng bây giờ đã hơn năm giờ chiều, An Mạc Tuyết đói đến mức bụng kêu òng ọc, da bụng như muốn dính vào da lưng.
May là cô thấy có người cầm ghế nhỏ nên mới bắt chước lấy ghế theo, bằng không thì phải đứng suốt buổi rồi.
Trước đây, nhà nguyên chủ đều lấy lương thực ở bộ phận hậu cần, dù phải xếp hàng nhưng cũng không lâu như vậy.
Nhưng ở chỗ này thì người ta lộn xộn hơn, hết chen lấn rồi đánh nhau, lại có một đứa trẻ vội vàng nên cầm nhầm túi đựng, đến khi nhận lương thực mới phát hiện đó là một chiếc quần lót trắng, thật sự là dở khóc dở cười.
Nghe nói người ta đã xếp hàng từ ba bốn giờ sáng. Nhiều nhà đã hết gạo, chỉ chờ có lương thực này.
Mỗi người chỉ được hai lạng dầu một tháng, theo lời bà ngoại kể, hồi đó người ta tiết kiệm đến mức chỉ lấy một miếng vải nhỏ chấm dầu bôi vào nồi, nhà khá giả hơn thì dùng chén sứ nhỏ múc một ít, giờ được chứng kiến tận mắt cô mới biết bà ngoại không nói quá chút nào.
Nhà nguyên chủ có mức sống như vậy, hẳn là thuộc hàng khá giả. Cha mẹ có thu nhập cao, gia đình lại neo người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trở về nhà, An Mạc Tuyết pha một ly sữa mạch nha, ăn vài cái bánh quy, rửa mặt rồi đi ngủ. Hôm nay cô chẳng làm gì nhiều mà vẫn thấy mệt mỏi.
Sáng hôm sau, An Mạc Tuyết dậy sớm, nhìn đồng hồ thấy mới hơn năm giờ. Cô quyết định bắt đầu tập thể dục kể từ hôm nay.
Rửa mặt xong, An Mạc Tuyết lấy chìa khóa ra khỏi nhà và chạy bộ trong nửa tiếng. Mệt quá, cô trở về nhà, nghỉ ngơi một lát rồi đeo cặp sách, đi xe đạp đến cửa hàng quốc doanh ăn sáng.
Hôm nay cô gọi hai cái bánh bao và một chén tào phớ, hết mười lăm xu.
Cô đi dạo quanh cửa hàng bách hóa, mua hai cân bánh bông lan. Sau đó, cô đến trạm phế liệu chọn một chồng báo cũ. Cuối cùng, cô đến nhà sách mua sách lịch sử cận đại, tóm tắt lịch sử, tiểu sử lãnh tụ, và một số sách tranh dành cho trẻ em rồi về nhà.
Liên tục trong vài ngày, An Mạc Tuyết chỉ chạy bộ vào buổi sáng và ăn sáng ở nhà hàng quốc doanh, ngoài ra không đi đâu nữa.
Mỗi ngày, cô ở nhà đọc báo, sách mà cô đã mua và những cuốn sách cha mẹ để lại, mục đích là để hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới này.
Vài ngày rồi không đi chợ. Sáng hôm nay, An Mạc Tuyết mua thức ăn, xách giỏ đi đến đầu ngõ thì bị mấy bà dì chặn lại.
“Mạc Tuyết, cháu ở một mình có sợ không? Có muốn Lệ Lệ con gái dì ở cùng không? Nó gan dạ lắm.”
“Không cần đâu dì Trần, trước đây ba mẹ cháu cũng thường đi công tác, cháu ở nhà một mình quen rồi, không sợ đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro