[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Nhà Hàng Quốc D...

Nga Đại

2024-11-17 15:52:11

An Mạc Tuyết chỉ để lại một vò mỡ lợn, hạt cao lương, củ cải khô và khoai lang, những thứ khác cô thu dọn vào tầng hầm trong không gian.

Cô còn phát hiện gạo và bột mì ở đây khác với gạo và bột mì trong không gian của mình.

Gạo và bột mì ở đây có màu vàng đục, bên trong còn lẫn thóc, trấu và sạn nhỏ.

Bột mì có màu vàng và trắng, không mịn như bột mì trong không gian của cô.

Bột ngô cũng rất thô, không mịn màng.

Hạt cao lương cũng nhỏ hơn và có màu đỏ.

Mấy ngày hôm trước, An Mạc Tuyết chưa từng nấu ăn bằng các nguyên liệu này.

Cô chỉ lấy thức ăn từ không gian ra, khát nước thì đun ít nước nóng, ngoài ra không để ý tới lương thực ở chỗ này.

Sau khi thu dọn xong, An Mạc Tuyết đậy nắp hầm và kẹp lá cây vào cửa sổ của nhĩ phòng phía tây.

Tiếp theo, cô đi dọc theo bức tường bao quanh nhà và kiểm tra kỹ lưỡng các cửa ra vào, suy nghĩ xem có cần phải đặt ít kẽm gai, vật sắc nhọn ở mấy chỗ này không.

Trong nhà không có vật liệu, An Mạc Tuyết quyết định chờ đến khi ra ngoài rồi mới tìm kiếm và quyết định. Hiện tại thì đây là những điều duy nhất cô có thể làm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sáng sớm thức dậy, trong lúc mơ hồ, An Mạc Tuyết thay đổi vị trí khác để ngủ tiếp. Ánh mặt trời len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng, rọi xiên qua khắp giường khiến người ta cảm thấy thời gian như lắng đọng.

Phòng của An Mạc Tuyết phía nam có sạp, phía bắc có giường sưởi. Mùa hè ngủ trên sạp, mùa đông ngủ trên giường sưởi. Dọc theo bức tường phía tây là một dãy tủ, trên giường sưởi có một chiếc bàn vuông nhỏ.

An Mạc Tuyết mặc quần áo, kéo rèm cửa và mở cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào. Gió nhẹ thổi qua, vô cùng dịu dàng.

Nhà có giếng và còn có nước máy, sử dụng nước rất tiện lợi. Tuy nhiên, nước máy chỉ được cung cấp theo thời gian quy định, muốn sử dụng phải lấy trong giờ cung cấp nước.

An Mạc Tuyết rửa mặt xong, khóa cửa sổ và cửa ra vào, đẩy chiếc xe đạp sườn ngang duy nhất trong nhà ra khỏi cửa. Theo ký ức, cô biết đi xe đạp.

Khóa cửa, lên xe, vặn tay lái trái phải, rẽ trái rẽ phải. Đi một đoạn đường dài mới không còn loạng choạng, nhưng cô vẫn không dám đạp quá nhanh vì sợ ngã.

Đến nhà hàng quốc doanh gần nhà nhất, An Mạc Tuyết gọi hai chiếc bánh rán và một ly sữa đậu nành, tốn hết chín xu. Nhưng mà sữa đậu nành không có đường, lần sau uống phải mang theo đường mới được.

Cô quyết định sau này sẽ ăn sáng hàng ngày ở nhà hàng, ngon, bổ, rẻ, quan trọng là ăn cũng tạm được.

Vào thời này cũng chỉ có một số người gia cảnh khá tốt mới ăn ở nhà hàng, một số người khác thì mua mang về nhà ăn, còn đa số tất cả mọi người đều ăn ở nhà.

Sau khi ăn uống no đủ, An Mạc Tuyết thong thả đi dạo quanh thành phố. Mọi người xung quanh ăn mặc giản dị, chủ yếu là màu đen, xám, xanh lam.

Có người đi xe đạp, có người đi bộ từng nhóm ba người, có người đeo giỏ, trong đó có túi vải, khuôn mặt ấy nhỏ nhắn nhưng cũng khá đầy đặn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Số ký tự: 0