[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Nhị Tiến Tứ Hợp Viện 2
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Hai gian phòng chính theo thứ tự là thư phòng và phòng khách.
Trong thư phòng bày biện từng hàng giá sách, trông giống như thư viện thu nhỏ.
Thiên văn địa lý, tạp chí sách báo, trong và ngoài nước không có sách nào không có, trước mỗi kệ sách đều có mục lục.
Bên cạnh cửa sổ có một cái bàn gỗ nguyên khối màu trắng ngà dài ba thước, một cái ghế xoay, nếu như ngồi trên ghế đọc sách mệt rồi thì mở cửa sổ ra ngắm nhìn hoa hồng ngoài sân, thư thái biết bao.
Sương phòng phía đông là nhà bếp và phòng ăn, bên trong được trang bị đầy đủ đồ dùng làm bếp, thứ gì cũng có, mang đậm hơi thở khoa học kỹ thuật hiện đại.
Sương phòng phía tây là kho chứa đồ.
Trên mặt đất bày cơ man nào là các loại vũ khí lạnh cùng một ít súng ống, trong số đó có cả súng laser. Những thứ này đều do An Mạc Tuyết bỏ ra số tiền lớn mua ở nước ngoài về, tuy không thể dùng trong nước nhưng lâu lâu đi tới ngắm cũng thấy vui.
Tầng hầm ngầm bên dưới phòng này có công năng giữ nguyên vĩnh viễn, vật phẩm bên trong lúc bỏ vào như thế nào thì lấy ra sẽ giữ nguyên như thế ấy.
Toàn bộ tầng hầm cao mười thước, rộng năm mươi thước, dài một trăm thước, có những kệ để đồ dài hai thước được sắp xếp gọn gàng.
Trên kệ bày đầy vật tư như quần áo, bông gòn, vải vóc, gạo, bột mì, dầu ăn, gia vị, hoa quả, rau dưa, thuốc thông dụng và túi cứu thương.
Nó giống như một kho dự trữ thu nhỏ, bao gồm đầy đủ tất cả mọi thứ cần dùng trong đời sống hằng ngày.
Trở lại trong sân, theo hành lang gấp khúc đi sang sân thứ hai.
Bên cạnh chiếc cầu nhỏ băng qua hồ nước, xích đu khẽ lay động.
Sân thứ hai cũng có nhà chính, đông sương phòng và tây sương phòng.
Nhà chính theo thứ tự là phòng giữ quần áo, phòng ngủ, buồng vệ sinh, tất cả đều đầy đủ hết, có người máy quản gia xử lý mọi việc trong ngoài.
Sương phòng phía đông là phòng làm việc, bên trên bàn làm việc hình trứng rộng ba thước dài năm thước là các loại vải vóc được để tùy ý.
Máy vi tính, máy đánh chữ, máy may, máy vắt sổ, máy thêu tự động, máy cắt, được đặt theo hình nửa vòng tròn vây xung quanh bàn làm việc. Bên cạnh để hơn mười con ma nơ canh nam nữ mặc quần áo mẫu.
Hai bên tường treo các loại vải vóc: tơ lụa, cotton pha, cotton 100%, sợi hoá học… nhìn thoáng qua thôi là hoa hết cả mắt.
Sương phòng phía tây là nơi chế thuốc, mỗi khi An Mạc Tuyết có thời gian rảnh thì sẽ dùng phòng này để nghiên cứu các phương thuốc trong sách cổ. Đặc biệt là một số vật ly kỳ cổ quái cũng đều có, tỷ như thuốc đánh rắm, thuốc nấc cục gì gì đó...
Sau khi đi dạo hết không gian của mình, An Mạc Tuyết không còn ngơ ngác nữa mà dần dần tỉnh táo lại.
Yêu thương bản thân, sống thật tốt, chính là hồi báo tuyệt vời nhất đối với người thân đã khuất.
Không gian này là vật gia truyền do bà ngoại An Mạc Tuyết để lại, trong gia tộc có một câu chuyện như sau: Trước đây rất lâu bọn họ là thế gia tu tiên, có công pháp tu tiên. Tuy nhiên, trải qua thời gian lâu dài, truyền thừa dần dần bị đứt, chỉ còn lại một cái vòng tay. Huyết mạch trong gia tộc cần phải có linh căn phù hợp mới có thể ký khế ước với nó, cơ mà trong số bảy đời con cháu gần nhất lại không một ai có thể làm được điều này.
Rồi khi chiến tranh xảy đến, trong gia tộc càng có nhiều người chết, đến thế hệ bà ngoại của An Mạc Tuyết thì cũng chỉ còn lại một mình bà. Truyền thuyết trên cũng chỉ được coi là truyền thuyết, không phải sự thật nữa rồi. Nhưng mỗi khi con cháu đón sinh nhật lần thứ năm của mình, người trong gia tộc vẫn lấy máu để kiểm chứng, vì biết đâu truyền thuyết đó có thật thì sao!
Trong thư phòng bày biện từng hàng giá sách, trông giống như thư viện thu nhỏ.
Thiên văn địa lý, tạp chí sách báo, trong và ngoài nước không có sách nào không có, trước mỗi kệ sách đều có mục lục.
Bên cạnh cửa sổ có một cái bàn gỗ nguyên khối màu trắng ngà dài ba thước, một cái ghế xoay, nếu như ngồi trên ghế đọc sách mệt rồi thì mở cửa sổ ra ngắm nhìn hoa hồng ngoài sân, thư thái biết bao.
Sương phòng phía đông là nhà bếp và phòng ăn, bên trong được trang bị đầy đủ đồ dùng làm bếp, thứ gì cũng có, mang đậm hơi thở khoa học kỹ thuật hiện đại.
Sương phòng phía tây là kho chứa đồ.
Trên mặt đất bày cơ man nào là các loại vũ khí lạnh cùng một ít súng ống, trong số đó có cả súng laser. Những thứ này đều do An Mạc Tuyết bỏ ra số tiền lớn mua ở nước ngoài về, tuy không thể dùng trong nước nhưng lâu lâu đi tới ngắm cũng thấy vui.
Tầng hầm ngầm bên dưới phòng này có công năng giữ nguyên vĩnh viễn, vật phẩm bên trong lúc bỏ vào như thế nào thì lấy ra sẽ giữ nguyên như thế ấy.
Toàn bộ tầng hầm cao mười thước, rộng năm mươi thước, dài một trăm thước, có những kệ để đồ dài hai thước được sắp xếp gọn gàng.
Trên kệ bày đầy vật tư như quần áo, bông gòn, vải vóc, gạo, bột mì, dầu ăn, gia vị, hoa quả, rau dưa, thuốc thông dụng và túi cứu thương.
Nó giống như một kho dự trữ thu nhỏ, bao gồm đầy đủ tất cả mọi thứ cần dùng trong đời sống hằng ngày.
Trở lại trong sân, theo hành lang gấp khúc đi sang sân thứ hai.
Bên cạnh chiếc cầu nhỏ băng qua hồ nước, xích đu khẽ lay động.
Sân thứ hai cũng có nhà chính, đông sương phòng và tây sương phòng.
Nhà chính theo thứ tự là phòng giữ quần áo, phòng ngủ, buồng vệ sinh, tất cả đều đầy đủ hết, có người máy quản gia xử lý mọi việc trong ngoài.
Sương phòng phía đông là phòng làm việc, bên trên bàn làm việc hình trứng rộng ba thước dài năm thước là các loại vải vóc được để tùy ý.
Máy vi tính, máy đánh chữ, máy may, máy vắt sổ, máy thêu tự động, máy cắt, được đặt theo hình nửa vòng tròn vây xung quanh bàn làm việc. Bên cạnh để hơn mười con ma nơ canh nam nữ mặc quần áo mẫu.
Hai bên tường treo các loại vải vóc: tơ lụa, cotton pha, cotton 100%, sợi hoá học… nhìn thoáng qua thôi là hoa hết cả mắt.
Sương phòng phía tây là nơi chế thuốc, mỗi khi An Mạc Tuyết có thời gian rảnh thì sẽ dùng phòng này để nghiên cứu các phương thuốc trong sách cổ. Đặc biệt là một số vật ly kỳ cổ quái cũng đều có, tỷ như thuốc đánh rắm, thuốc nấc cục gì gì đó...
Sau khi đi dạo hết không gian của mình, An Mạc Tuyết không còn ngơ ngác nữa mà dần dần tỉnh táo lại.
Yêu thương bản thân, sống thật tốt, chính là hồi báo tuyệt vời nhất đối với người thân đã khuất.
Không gian này là vật gia truyền do bà ngoại An Mạc Tuyết để lại, trong gia tộc có một câu chuyện như sau: Trước đây rất lâu bọn họ là thế gia tu tiên, có công pháp tu tiên. Tuy nhiên, trải qua thời gian lâu dài, truyền thừa dần dần bị đứt, chỉ còn lại một cái vòng tay. Huyết mạch trong gia tộc cần phải có linh căn phù hợp mới có thể ký khế ước với nó, cơ mà trong số bảy đời con cháu gần nhất lại không một ai có thể làm được điều này.
Rồi khi chiến tranh xảy đến, trong gia tộc càng có nhiều người chết, đến thế hệ bà ngoại của An Mạc Tuyết thì cũng chỉ còn lại một mình bà. Truyền thuyết trên cũng chỉ được coi là truyền thuyết, không phải sự thật nữa rồi. Nhưng mỗi khi con cháu đón sinh nhật lần thứ năm của mình, người trong gia tộc vẫn lấy máu để kiểm chứng, vì biết đâu truyền thuyết đó có thật thì sao!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro