[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Di Chúc
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
Bà ngoại cô, mẹ cô đều không thể khế ước. Đến khi cô năm tuổi cũng chỉ làm theo tổ huấn mà nhỏ đại một giọt máu, không nghĩ tới vòng tay đã được ký khế ước, hơn nữa còn ràng buộc với linh hồn cô. Miễn là linh hồn không diệt vong, không gian này sẽ luôn theo sát cô.
Ngoài ra chỉ có một mình cô mới có thể vào không gian. Sau khi ràng buộc, không gian sẽ trở nên vô hình, những người khác không thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, bởi vì bây giờ thế giới đã không còn linh khí, bọn họ không có cách nào tu luyện, không gian này chỉ có thể làm kho chứa đồ và là nơi trồng trọt bình thường. Rất nhiều công pháp tu tiên trong không gian trở nên vô dụng. Ngoài ra không gian còn chứa một số vàng bạc châu báu mà tổ tiên đã cất giấu.
Ban đầu không gian cũng không giống như bây giờ. Với sự trợ giúp của người nhà, An Mạc Tuyết dần dần cải tạo và bỏ thêm đồ vào trong.
Ra khỏi không gian, ngồi trên giường trong phòng ngủ, An Mạc Tuyết nghĩ bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình cô, liệu có cần thu xếp lại vật phẩm và tài sản của gia đình hay không.
Cô đi tới phòng ngủ của mẹ, dọn dẹp quần áo, giày, túi xách, chăn... mẹ thích khi còn sống, chuẩn bị đốt cho bà ấy vào ngày giỗ đầu.
Tất cả đồ trang sức mẹ thích đều được cô cất vào hộp trang sức, đặt vào kho chứa đồ trong không gian.
Phòng của bà ngoại và ông ngoại đã được dọn dẹp sau khi bọn họ qua đời, cho nên không cần phải dọn dẹp nữa.
Cuối cùng, cô đi tới thư phòng, một số sách trong không gian vẫn còn để lại ở thư phòng này, tất cả đều được cô phân loại và sắp xếp vào thư phòng ở không gian.
Cuối cùng là két sắt, toàn bộ tài sản trên mặt nổi của gia đình đều ở đây. Mười vạn tiền mặt, một thẻ ngân hàng có ba trăm vạn, ba giấy chứng nhận sở hữu bất động sản (một nhà ở, hai cửa hàng), giấy chứng nhận sở hữu cổ phần của xưởng may và văn phòng thiết kế thời trang, hai mươi thỏi vàng lớn và một ít trang sức quý giá mà mẹ và bà ngoại thích khi còn sống, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Cô thu tất cả vàng và trang sức vào không gian.
An Mạc Tuyết nghĩ từ nay về sau phải sống một mình, về nhà không còn cơm canh nóng hổi ngon miệng chờ đợi mình, cũng không được nghe mẹ càm ràm.
Trước đây nhiều khi thấy phiền, hiện tại mất đi rồi mới biết trân quý.
Thế sự vô thường, nhân sinh khó liệu.
Giờ đây chỉ còn một mình, cô cần phải lập di chúc để phòng hờ.
Chứ không lại để mấy người họ hàng mà bình thường chẳng bao giờ đến thăm, không bao giờ giúp đỡ khi cần thiết, chỉ biết lợi dụng cơ hội chiếm đoạt tài sản được hời, đến lúc đó chắc cô sẽ ghê tởm chết mất. Nghĩ là làm, An Mạc Tuyết gọi điện thoại cho luật sư quen nói rõ tình huống và hẹn gặp vào ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, An Mạc Tuyết và luật sư gặp nhau tại văn phòng thiết kế thời trang của cô để thảo luận về các điều khoản trong di chúc.
Nội dung di chúc bao gồm: Nếu An Mạc Tuyết không may qua đời, hai chiếc xe hơi, một căn nhà ở, hai cửa hàng, một văn phòng thiết kế thời trang, một xưởng may, và tất cả tiền gửi ngân hàng của cô đều sẽ được quyên góp cho Quỹ từ thiện phụ nữ.
Ngoài ra chỉ có một mình cô mới có thể vào không gian. Sau khi ràng buộc, không gian sẽ trở nên vô hình, những người khác không thể nhìn thấy.
Tuy nhiên, bởi vì bây giờ thế giới đã không còn linh khí, bọn họ không có cách nào tu luyện, không gian này chỉ có thể làm kho chứa đồ và là nơi trồng trọt bình thường. Rất nhiều công pháp tu tiên trong không gian trở nên vô dụng. Ngoài ra không gian còn chứa một số vàng bạc châu báu mà tổ tiên đã cất giấu.
Ban đầu không gian cũng không giống như bây giờ. Với sự trợ giúp của người nhà, An Mạc Tuyết dần dần cải tạo và bỏ thêm đồ vào trong.
Ra khỏi không gian, ngồi trên giường trong phòng ngủ, An Mạc Tuyết nghĩ bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình cô, liệu có cần thu xếp lại vật phẩm và tài sản của gia đình hay không.
Cô đi tới phòng ngủ của mẹ, dọn dẹp quần áo, giày, túi xách, chăn... mẹ thích khi còn sống, chuẩn bị đốt cho bà ấy vào ngày giỗ đầu.
Tất cả đồ trang sức mẹ thích đều được cô cất vào hộp trang sức, đặt vào kho chứa đồ trong không gian.
Phòng của bà ngoại và ông ngoại đã được dọn dẹp sau khi bọn họ qua đời, cho nên không cần phải dọn dẹp nữa.
Cuối cùng, cô đi tới thư phòng, một số sách trong không gian vẫn còn để lại ở thư phòng này, tất cả đều được cô phân loại và sắp xếp vào thư phòng ở không gian.
Cuối cùng là két sắt, toàn bộ tài sản trên mặt nổi của gia đình đều ở đây. Mười vạn tiền mặt, một thẻ ngân hàng có ba trăm vạn, ba giấy chứng nhận sở hữu bất động sản (một nhà ở, hai cửa hàng), giấy chứng nhận sở hữu cổ phần của xưởng may và văn phòng thiết kế thời trang, hai mươi thỏi vàng lớn và một ít trang sức quý giá mà mẹ và bà ngoại thích khi còn sống, ngoài ra không còn gì khác nữa.
Cô thu tất cả vàng và trang sức vào không gian.
An Mạc Tuyết nghĩ từ nay về sau phải sống một mình, về nhà không còn cơm canh nóng hổi ngon miệng chờ đợi mình, cũng không được nghe mẹ càm ràm.
Trước đây nhiều khi thấy phiền, hiện tại mất đi rồi mới biết trân quý.
Thế sự vô thường, nhân sinh khó liệu.
Giờ đây chỉ còn một mình, cô cần phải lập di chúc để phòng hờ.
Chứ không lại để mấy người họ hàng mà bình thường chẳng bao giờ đến thăm, không bao giờ giúp đỡ khi cần thiết, chỉ biết lợi dụng cơ hội chiếm đoạt tài sản được hời, đến lúc đó chắc cô sẽ ghê tởm chết mất. Nghĩ là làm, An Mạc Tuyết gọi điện thoại cho luật sư quen nói rõ tình huống và hẹn gặp vào ngày hôm sau.
Ngày hôm sau, An Mạc Tuyết và luật sư gặp nhau tại văn phòng thiết kế thời trang của cô để thảo luận về các điều khoản trong di chúc.
Nội dung di chúc bao gồm: Nếu An Mạc Tuyết không may qua đời, hai chiếc xe hơi, một căn nhà ở, hai cửa hàng, một văn phòng thiết kế thời trang, một xưởng may, và tất cả tiền gửi ngân hàng của cô đều sẽ được quyên góp cho Quỹ từ thiện phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro