[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Tội Phạm

Nga Đại

2024-11-17 15:52:11

Hôm sau An Mạc Tuyết vẫn dậy sớm chạy gần một vòng quanh thôn, chọn được một nơi trên sườn núi phía tây để tập quyền.

Không khí buổi sáng ở thôn gần núi thoang thoảng mùi cỏ cây, dễ chịu sảng khoái. Đây là một phòng oxy tự nhiên, có cảm giác toàn bộ lỗ chân lông trên người đều giãn ra.

Sau khi tập xong, cô tìm trưởng thôn lấy giấy giới thiệu, nói rõ mình muốn thuê xe lừa để đi huyện, đóng một đồng. Trưởng thôn bảo cô về điểm tập kết thanh niên trí thức đợi, khi nào đi Lão Mã Đầu (người chuyên đánh xe) sẽ gọi cô.

Khi cô ngồi lên xe lừa rời đi, trong điểm tập kết thanh niên trí thức cũng dấy lên chủ đề về cô. Tất cả những điều này cô đều không biết, dù biết cũng chẳng sao, ai mà không nói sau lưng người khác!

Hiện tại cô đang thư thái ngồi trên xe lừa trò chuyện với Lão Mã Đầu.

“Cháu gái, trông cháu thân thiện thật đấy, không khinh thường người nông thôn chúng ta, chú sẵn lòng giúp cháu, sau này có việc gì cứ tìm chú, chú có thể giúp thì sẽ không từ chối.”

“Cháu thấy bình thường thôi chú ạ, tổ tiên nhà ai chẳng phải là người nông dân. Gặp chú cháu thấy rất thân thiết, khi nào cháu làm xong việc, buổi trưa chúng ta đến nhà hàng quốc doanh, cháu mời chú ăn cơm. Trên đường đi chú kể cho cháu nghe về thôn núi chúng ta với nhé, để cháu quen dần và nhanh chóng hòa nhập với mọi người.”

“Cháu gái, không phải chú khoe chứ, chú lái xe hằng ngày, mấy chuyện ở thôn ít ai giấu được chú. Nhà ai tốt, nhà ai xấu ngầm, con cái nhà ai lén lút yêu đương, bà mẹ chồng nào bắt nạt con dâu, ai nuôi bồ, ai lén lút đều không qua được mắt chú, ha ha…”

Trước bưu điện huyện An Bình, An Mạc Tuyết nói: “Chú, chú đúng là người tài nhưng không lộ tài nha, lợi hại thật đấy. Ở thời kháng chiến mà có chú thì chắc chắn sẽ là tình báo viên giỏi. Chú đợi ở đây nhé, cháu xong việc sẽ quay lại ngay, không lâu đâu ạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


An Mạc Tuyết đeo ba lô xuống xe đi vào bưu điện, đến quầy giao phong bì và giải thích tình hình, rất nhanh sau đó thủ tục hoàn thành và cô được thông báo sau ngày ba mỗi tháng đến bưu điện nhận, nếu bận nông vụ thì nhận gộp tháng sau cũng được. Cô còn viết thư cho chú Trương ở đơn vị để báo là đã đến nơi an toàn, ngoài ra viết thư cảm ơn các dì đồng nghiệp của mẹ ở bệnh viện đồng thời báo bình an.

An Mạc Tuyết đi ra khỏi bưu điện, ngồi lên xe cùng Lão Mã Đầu hướng đến nhà hàng quốc doanh.

Xe vừa đi qua một ngã tư, phía trước chính là nhà hàng quốc doanh. Đối diện đột nhiên có hai người nhảy lên xe lừa, một người giơ tay nắm lấy cổ áo sau của An Mạc Tuyết, tay kia cầm dao găm kề vào cổ cô, người còn lại cầm dao găm kề vào thắt lưng Lão Mã Đầu, làm ông sợ đến mức nắm chặt dây cương, không dám động đậy.

"Không được dừng lại! Nhanh lên! Nếu không thì cả ông cũng không thoát!" Dao găm đâm mạnh vào thắt lưng Lão Mã Đầu.

"Đừng- đừng- đừng, tôi- tôi- tôi- tôi-"

"Nghe không hiểu tiếng người sao? Nhanh lên!"

Lão Mã Đầu chỉ biết lắp bắp, không thể nói được một câu hoàn chỉnh, xe không di chuyển. Lúc này có một số người đuổi theo đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng đó liền nhanh chóng bao vây xe lừa.

An Mạc Tuyết vừa định hành động nhưng lại rút tay về, nắm chặt chiếc bút điện trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền

Số ký tự: 0