[Thập Niên 70] Nữ Cô Nhi Trọng Sinh Có Chút Tiền
Trải Nghiệm Đầu...
Nga Đại
2024-11-17 15:52:11
An Mạc Tuyết hỏi bọn họ ngày mai có đi huyện không, tất cả đều nói không đi, thiếu cái gì thì ra trấn trên mua là được, đi bộ hơn một giờ là tới, mọi người nói không cần thiết phải tốn tiền để đi huyện.
An Mạc Tuyết không nói gì thêm, mấy người trở về điểm tập kết thanh niên trí thức nghỉ ngơi.
Chiều tối, những thanh niên trí thức cũ đi làm về.
Từ Quốc Khánh tập hợp mọi người lại: “Hôm nay có thanh niên trí thức mới đến, hãy cùng nhau chào đón thành viên mới của chúng ta.”
Tiếng vỗ tay vang lên...
“Dưới đây, từng người tự giới thiệu bản thân, bắt đầu từ nam đi. Tôi tên là Từ Quốc Khánh, năm nay hai mươi bốn tuổi, về nông thôn sáu năm, hiện là trưởng điểm tập kết của chúng ta.”
“Tôi tên là Vương Phú Quốc, năm nay hai mươi bốn, về nông thôn năm năm.”
“Tôi tên là Lý Bân, năm nay hai mươi tuổi, về nông thôn hai năm.”
“Tôi tên là Khúc Binh, năm nay mười tám, về nông thôn một năm.”
“Tôi tên là Cát Gia Quốc, năm nay mười chín, về nông thôn một năm.”
“Tôi tên là Hồ Đông, năm nay mười bảy.”
“Tôi tên là Lý Vệ Quốc, năm nay mười tám.”
“Tôi tên là Trương Tú, năm nay hai mươi, về nông thôn hai năm.”
“Tôi tên là Vương Chiêu Đệ, năm nay hai mươi hai, về nông thôn bốn năm.”
“Tôi tên là Lưu Kiệt, năm nay hai mươi mốt, về nông thôn ba năm.”
“Tôi tên là Mã Lệ, năm nay hai mươi, về nông thôn hai năm.”
“Tôi tên là An Mạc Tuyết, năm nay mười bảy.”
“Tôi tên là Tề Hà Hoa, đây là em gái tôi Tề Đào Hoa, năm nay mười lăm.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói một số việc cần lưu ý ở điểm tập kết của chúng ta. Ăn cơm thì ăn gì, ăn bao nhiêu, các bạn lấy vào hộp cơm của mình bấy nhiêu, đến lúc đó chúng ta cùng hấp trên nồi. Thường là ăn xong sẽ rửa sạch hộp cơm rồi đong lương thực bữa sau, ngâm nước một chút để tiết kiệm thời gian nấu bữa sau. Mọi người đều biết, ở đây chủ yếu ăn bột ngô và hạt cao lương, chúng đều khó chín, phải nấu lâu hơn một chút. Rau thì nấu chín rồi chia theo đầu người. Dầu, muối, tương, cà thì tính theo tháng, cuối tháng tính sổ và nộp tiền cho tháng tiếp theo, thừa thiếu thì bù trừ. Nước, nam thanh niên trí thức chịu trách nhiệm gánh, trừ nước tắm giặt. Vườn rau, nam thanh niên trí thức chịu trách nhiệm chăm sóc. Nấu cơm, nữ thanh niên trí thức chịu trách nhiệm. Củi đun thì thu hoạch xong, trước khi cày cấy vụ xuân sẽ lên núi chặt, cả nam và nữ đều phải đi, không đi thì đóng tiền. Các bạn mới đến thời gian này thì củi đun có thể chọn đóng tiền hoặc chọn sau thu hoạch vụ thu bù vào cũng được. Thời gian này lên núi nhặt cũng được, nhưng chỉ nhặt cành khô cây chết. Mà ở thời điểm này nhặt cũng không dễ, không phải mùa. Chút nữa Trương Tú sẽ tính phí đun tháng này, các bạn nộp cho cô ấy là được. Được rồi, chỉ vậy thôi, ai có bổ sung gì thì nói thêm.”
“Từ thanh niên trí thức, đại đội chúng ta chỉ có chừng này thanh niên trí thức thôi sao?”
“Có vài người về thành, có vài người lấy chồng nên đi, cũng có vài người lấy cô gái địa phương rồi dọn ra ngoài.”
Không còn việc gì khác nữa thì giải tán, nấu cơm ăn thôi.
Buổi tối An Mạc Tuyết ăn bữa cơm tập thể đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, cũng là lần đầu tiên trải nghiệm sự "tra tấn" của thức ăn thời đại này. Canh rau loãng, chỉ ăn thấy vị mặn.
An Mạc Tuyết không nói gì thêm, mấy người trở về điểm tập kết thanh niên trí thức nghỉ ngơi.
Chiều tối, những thanh niên trí thức cũ đi làm về.
Từ Quốc Khánh tập hợp mọi người lại: “Hôm nay có thanh niên trí thức mới đến, hãy cùng nhau chào đón thành viên mới của chúng ta.”
Tiếng vỗ tay vang lên...
“Dưới đây, từng người tự giới thiệu bản thân, bắt đầu từ nam đi. Tôi tên là Từ Quốc Khánh, năm nay hai mươi bốn tuổi, về nông thôn sáu năm, hiện là trưởng điểm tập kết của chúng ta.”
“Tôi tên là Vương Phú Quốc, năm nay hai mươi bốn, về nông thôn năm năm.”
“Tôi tên là Lý Bân, năm nay hai mươi tuổi, về nông thôn hai năm.”
“Tôi tên là Khúc Binh, năm nay mười tám, về nông thôn một năm.”
“Tôi tên là Cát Gia Quốc, năm nay mười chín, về nông thôn một năm.”
“Tôi tên là Hồ Đông, năm nay mười bảy.”
“Tôi tên là Lý Vệ Quốc, năm nay mười tám.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi tên là Trương Tú, năm nay hai mươi, về nông thôn hai năm.”
“Tôi tên là Vương Chiêu Đệ, năm nay hai mươi hai, về nông thôn bốn năm.”
“Tôi tên là Lưu Kiệt, năm nay hai mươi mốt, về nông thôn ba năm.”
“Tôi tên là Mã Lệ, năm nay hai mươi, về nông thôn hai năm.”
“Tôi tên là An Mạc Tuyết, năm nay mười bảy.”
“Tôi tên là Tề Hà Hoa, đây là em gái tôi Tề Đào Hoa, năm nay mười lăm.”
“Được rồi, bây giờ tôi sẽ nói một số việc cần lưu ý ở điểm tập kết của chúng ta. Ăn cơm thì ăn gì, ăn bao nhiêu, các bạn lấy vào hộp cơm của mình bấy nhiêu, đến lúc đó chúng ta cùng hấp trên nồi. Thường là ăn xong sẽ rửa sạch hộp cơm rồi đong lương thực bữa sau, ngâm nước một chút để tiết kiệm thời gian nấu bữa sau. Mọi người đều biết, ở đây chủ yếu ăn bột ngô và hạt cao lương, chúng đều khó chín, phải nấu lâu hơn một chút. Rau thì nấu chín rồi chia theo đầu người. Dầu, muối, tương, cà thì tính theo tháng, cuối tháng tính sổ và nộp tiền cho tháng tiếp theo, thừa thiếu thì bù trừ. Nước, nam thanh niên trí thức chịu trách nhiệm gánh, trừ nước tắm giặt. Vườn rau, nam thanh niên trí thức chịu trách nhiệm chăm sóc. Nấu cơm, nữ thanh niên trí thức chịu trách nhiệm. Củi đun thì thu hoạch xong, trước khi cày cấy vụ xuân sẽ lên núi chặt, cả nam và nữ đều phải đi, không đi thì đóng tiền. Các bạn mới đến thời gian này thì củi đun có thể chọn đóng tiền hoặc chọn sau thu hoạch vụ thu bù vào cũng được. Thời gian này lên núi nhặt cũng được, nhưng chỉ nhặt cành khô cây chết. Mà ở thời điểm này nhặt cũng không dễ, không phải mùa. Chút nữa Trương Tú sẽ tính phí đun tháng này, các bạn nộp cho cô ấy là được. Được rồi, chỉ vậy thôi, ai có bổ sung gì thì nói thêm.”
“Từ thanh niên trí thức, đại đội chúng ta chỉ có chừng này thanh niên trí thức thôi sao?”
“Có vài người về thành, có vài người lấy chồng nên đi, cũng có vài người lấy cô gái địa phương rồi dọn ra ngoài.”
Không còn việc gì khác nữa thì giải tán, nấu cơm ăn thôi.
Buổi tối An Mạc Tuyết ăn bữa cơm tập thể đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, cũng là lần đầu tiên trải nghiệm sự "tra tấn" của thức ăn thời đại này. Canh rau loãng, chỉ ăn thấy vị mặn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro