Chương 30 - Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 3
Tiêu Điểm Của Đ...
Lạc Thuỷ Già Nam
2024-08-10 13:37:23
Trịnh Hoan cùng Chu Viên Viên cũng học theo, đều mời bạn bè có quan hệ thân thiết với mình.
Trong ký túc xá chỉ có ba người bọn họ là có màn, nhiều nhất chỉ có thể lo được chín người, những người còn lại chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Những người khác ngoại trừ hâm mộ chín người này, chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng không thể bình tĩnh chính là Lý Ngọc, cô ta và Dương Quân Tô đều là người của phân trường số ba, theo lý thuyết quan hệ thân thiết hơn, thế nhưng là Dương Quân Tô lại mời Đỗ Quyên phân trường số hai, dựa vào cái gì?
Dương Quân Tô cũng không rảnh rỗi quản Lý Ngọc nghĩ như thế nào, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, nằm lên gối liền ngủ mất. Dù là bên ngoài có bầy muỗi bay ong ong gào thét, trong ký túc xá thỉnh thoảng vang lên tiếng đập muỗi đôm đốp không ngừng, cũng không có ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy.
Buổi sáng, Dương Quân Tô bị tướng ngủ của Cao Khiết làm cho hơi ngạc nhiên, cô nhóc này giống như bạch tuộc nằm sấp trên người Đỗ Quyên ngáy o o, Đỗ Quyên đang ngủ cũng khẽ nhíu mày.
Sau khi Cao Khiết tỉnh lại ngượng ngùng nói: "Đồng chí Đỗ Quyên, thật sự xin lỗi."
Đỗ Quyên lạnh nhạt nói không sao cả.
Cô ấy lại mau chóng nói: "Về sau tôi ngủ ngoài rìa cho, cô đổi với tôi."
Đỗ Quyên lạnh nhạt đáp: "Chúng ta cứ giữ nguyên vị trí đi, cô mà ngủ ở ngoài rìa, tôi sợ cô đá văng màn ra, muỗi sẽ chui vào."
Cao Khiết cười khan hai tiếng, không nói chuyện.
Tối hôm qua mọi người đều dùng ga giường, tấm thảm quấn cực kỳ chặt chẽ, nhưng người chỉ cần vừa ngủ liền không chịu được đá văng tấm thảm, ga giường, không ít người đều trúng chiêu, trên người trên mặt đều là cục u đỏ chót, vừa đau vừa ngứa, thỉnh thoảng liền cào mấy lần.
Mọi người nhìn nhau cười khổ không thôi.
Muốn trở về lấy màn cũng không dễ dàng, khu gia quyến cách chỗ này hơn mấy chục dặm lận, còn phải xin phép nghỉ trở về. Bọn họ làm sao lại không muốn chu toàn chút chứ?
Mọi người ra xem xét, nam sinh còn nghiêm trọng hơn họ.
Bởi vì những nam sinh này đều thích để mình trần đi ngủ nên muỗi dễ cắn hơn. Mỗi người đều là hồng bao đầy người.
Dương Quân Tô cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không được, mỗi ngày ngủ không ngon làm sao được?
Cô liền nói: "Chúng ta đi làm trước đi, thừa dịp lúc nghỉ ngơi giữa trưa, mọi người chúng ta cùng đi cắt cây ngải, ban đêm trước khi ngủ hun một lần sẽ đỡ hơn một chút. Mặt khác, lại dùng cỏ tranh hoặc là dém chăn chặn khe hở trong phòng và ô cửa sổ lại, cũng có thể có chút tác dụng.
Mọi người nghe xong đúng là một biện pháp, đồng loạt hưởng ứng. Đến ngay cả Lý Vệ Hồng được gọi là chịu đựng được cực khổ cũng không phản đối, cô ta thực sự bị con muỗi cắn đến sợ rồi.
Mọi người vội vàng rửa mặt xong, tiếng còi vừa vang lên liền bắt đầu đi ăn sáng.
Bữa sáng là bánh bột ngô cháo gạo dưa muối thái sợi. Đồ ăn ngày hôm qua nấu hình như không bỏ muối, dưa muối lại bỏ quá tay, mặn muốn chết. Mọi người không có tư không có vị đang ăn cơm.
Mặc dù đồ ăn, nhưng Dương Quân Tô cũng ăn ba cái bánh bột ngô hai bát cháo. Khai hoang là việc nặng tốn thể lực, không ăn no làm sao lao động?
Ăn xong điểm tâm, mọi người cầm cào đi đào đất.
Đất hoang rất cứng, một cái cào bổ xuống chỉ bới ra mấy vết cào nhàn nhạt. Càng đừng đề cập có khi sẽ còn đụng phải rễ cây, đào nửa ngày cũng đào không xong.
Thế này cho tới trưa, Dương Quân Tô bị chấn động đến gan bàn tay run lên, cánh tay đau buốt, nhức vô cùng.
Lúc ăn cơm trưa, Sử Đại Đồng và Ngô Kiếm hết lần này tới lần khác lại không có mắt chạy tới, Ngô Kiếm hỏi thăm bằng điệu bộ bỉ ổi: "Tiểu Dương, hôm nay thích ứng như thế nào rồi?"
Dương Quân Tô vừa ăn cơm vừa đáp: "Thích ứng rất tốt."
Ngô Kiếm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu Dương, cô cũng đừng ráng chống đỡ. Tôi thấy cô mắng người còn hữu khí vô lực, khẳng định là mệt muốn chết rồi. Làm sao? Tôi nói không sai chứ. Khoa cơ sở hạ tầng này cũng không phải là nơi dành cho nữ đồng chí."
Dương Quân Tô buông hộp cơm xuống đứng lên, chỉ vào hai người lớn tiếng nói: "Tôi nói Ngô Kiếm, Sử Đại Đồng, hai người các anh làm sao vậy? Không phải để người của toàn bộ nông trường đều biết hai người các anh một người đê tiện, một người là gậy quấy phân heo thật sao? Khoa cơ sở hạ tầng không dành cho con gái vậy thì dành cho đám ngu ngốc các anh à? Tôi khai hoang mệt mỏi không phải rất bình thường sao? Chỉ cần cố gắng làm việc thì người đều mệt mỏi, tôi thấy các anh cười đùa tí tửng, mặt mũi nhẹ nhõm liền biết các anh khẳng định không nghiêm túc làm việc."
Cô vừa lên tiếng trách móc, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua.
Trong ký túc xá chỉ có ba người bọn họ là có màn, nhiều nhất chỉ có thể lo được chín người, những người còn lại chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Những người khác ngoại trừ hâm mộ chín người này, chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng không thể bình tĩnh chính là Lý Ngọc, cô ta và Dương Quân Tô đều là người của phân trường số ba, theo lý thuyết quan hệ thân thiết hơn, thế nhưng là Dương Quân Tô lại mời Đỗ Quyên phân trường số hai, dựa vào cái gì?
Dương Quân Tô cũng không rảnh rỗi quản Lý Ngọc nghĩ như thế nào, cô vừa mệt vừa buồn ngủ, nằm lên gối liền ngủ mất. Dù là bên ngoài có bầy muỗi bay ong ong gào thét, trong ký túc xá thỉnh thoảng vang lên tiếng đập muỗi đôm đốp không ngừng, cũng không có ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy.
Buổi sáng, Dương Quân Tô bị tướng ngủ của Cao Khiết làm cho hơi ngạc nhiên, cô nhóc này giống như bạch tuộc nằm sấp trên người Đỗ Quyên ngáy o o, Đỗ Quyên đang ngủ cũng khẽ nhíu mày.
Sau khi Cao Khiết tỉnh lại ngượng ngùng nói: "Đồng chí Đỗ Quyên, thật sự xin lỗi."
Đỗ Quyên lạnh nhạt nói không sao cả.
Cô ấy lại mau chóng nói: "Về sau tôi ngủ ngoài rìa cho, cô đổi với tôi."
Đỗ Quyên lạnh nhạt đáp: "Chúng ta cứ giữ nguyên vị trí đi, cô mà ngủ ở ngoài rìa, tôi sợ cô đá văng màn ra, muỗi sẽ chui vào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Khiết cười khan hai tiếng, không nói chuyện.
Tối hôm qua mọi người đều dùng ga giường, tấm thảm quấn cực kỳ chặt chẽ, nhưng người chỉ cần vừa ngủ liền không chịu được đá văng tấm thảm, ga giường, không ít người đều trúng chiêu, trên người trên mặt đều là cục u đỏ chót, vừa đau vừa ngứa, thỉnh thoảng liền cào mấy lần.
Mọi người nhìn nhau cười khổ không thôi.
Muốn trở về lấy màn cũng không dễ dàng, khu gia quyến cách chỗ này hơn mấy chục dặm lận, còn phải xin phép nghỉ trở về. Bọn họ làm sao lại không muốn chu toàn chút chứ?
Mọi người ra xem xét, nam sinh còn nghiêm trọng hơn họ.
Bởi vì những nam sinh này đều thích để mình trần đi ngủ nên muỗi dễ cắn hơn. Mỗi người đều là hồng bao đầy người.
Dương Quân Tô cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không được, mỗi ngày ngủ không ngon làm sao được?
Cô liền nói: "Chúng ta đi làm trước đi, thừa dịp lúc nghỉ ngơi giữa trưa, mọi người chúng ta cùng đi cắt cây ngải, ban đêm trước khi ngủ hun một lần sẽ đỡ hơn một chút. Mặt khác, lại dùng cỏ tranh hoặc là dém chăn chặn khe hở trong phòng và ô cửa sổ lại, cũng có thể có chút tác dụng.
Mọi người nghe xong đúng là một biện pháp, đồng loạt hưởng ứng. Đến ngay cả Lý Vệ Hồng được gọi là chịu đựng được cực khổ cũng không phản đối, cô ta thực sự bị con muỗi cắn đến sợ rồi.
Mọi người vội vàng rửa mặt xong, tiếng còi vừa vang lên liền bắt đầu đi ăn sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bữa sáng là bánh bột ngô cháo gạo dưa muối thái sợi. Đồ ăn ngày hôm qua nấu hình như không bỏ muối, dưa muối lại bỏ quá tay, mặn muốn chết. Mọi người không có tư không có vị đang ăn cơm.
Mặc dù đồ ăn, nhưng Dương Quân Tô cũng ăn ba cái bánh bột ngô hai bát cháo. Khai hoang là việc nặng tốn thể lực, không ăn no làm sao lao động?
Ăn xong điểm tâm, mọi người cầm cào đi đào đất.
Đất hoang rất cứng, một cái cào bổ xuống chỉ bới ra mấy vết cào nhàn nhạt. Càng đừng đề cập có khi sẽ còn đụng phải rễ cây, đào nửa ngày cũng đào không xong.
Thế này cho tới trưa, Dương Quân Tô bị chấn động đến gan bàn tay run lên, cánh tay đau buốt, nhức vô cùng.
Lúc ăn cơm trưa, Sử Đại Đồng và Ngô Kiếm hết lần này tới lần khác lại không có mắt chạy tới, Ngô Kiếm hỏi thăm bằng điệu bộ bỉ ổi: "Tiểu Dương, hôm nay thích ứng như thế nào rồi?"
Dương Quân Tô vừa ăn cơm vừa đáp: "Thích ứng rất tốt."
Ngô Kiếm ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu Dương, cô cũng đừng ráng chống đỡ. Tôi thấy cô mắng người còn hữu khí vô lực, khẳng định là mệt muốn chết rồi. Làm sao? Tôi nói không sai chứ. Khoa cơ sở hạ tầng này cũng không phải là nơi dành cho nữ đồng chí."
Dương Quân Tô buông hộp cơm xuống đứng lên, chỉ vào hai người lớn tiếng nói: "Tôi nói Ngô Kiếm, Sử Đại Đồng, hai người các anh làm sao vậy? Không phải để người của toàn bộ nông trường đều biết hai người các anh một người đê tiện, một người là gậy quấy phân heo thật sao? Khoa cơ sở hạ tầng không dành cho con gái vậy thì dành cho đám ngu ngốc các anh à? Tôi khai hoang mệt mỏi không phải rất bình thường sao? Chỉ cần cố gắng làm việc thì người đều mệt mỏi, tôi thấy các anh cười đùa tí tửng, mặt mũi nhẹ nhõm liền biết các anh khẳng định không nghiêm túc làm việc."
Cô vừa lên tiếng trách móc, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro