Chương 30 - Có Thể Làm Theo Kinh Nghiệm Thành Công Của Con 3
Tiêu Điểm Của Đ...
Lạc Thuỷ Già Nam
2024-08-10 13:37:23
Lý Vệ Hồng nghe xong có sức chiến đấu, bất kể là của ai, lập tức tích cực gia nhập vào, cô ta chỉ vào Ngô Kiếm cùng Sử Đại Đồng nghiêm túc nói: "Đúng đấy, hai người các anh vừa nhìn là biết không chăm chỉ làm việc, chúng ta là tiền trạm của đội khai hoang, là tấm gương của thanh niên toàn bộ nông trường, loại phần tử lạc hậu có tính tích cực trong lao động không cao, thích nói ngồi châm chọc như các anh sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của chỉnh thể đội ngũ chúng ta nên phê bình giáo dục."
Sử Đại Đồng cùng Ngô Kiếm nhìn nhau cười khổ: Đây là chuyên gia giáo dục ở đâu ra vậy.
Dương Quân Tô nhìn Lý Vệ Hồng, cảm kích nói: "Đồng chí Vệ Hồng, tôi xin lỗi cô, hôm qua tôi cho là cô cố ý nhằm vào tôi, hôm nay xem ra, cô không phải như vậy. Cô là một đồng chí tốt có tư tưởng tiên tiến, giác ngộ cực cao, lại công bằng công chính, về sau tôi nhất định phải học tập cô."
Lý Vệ Hồng nghe thấy Dương Quân Tô nói như vậy, cũng lấy làm kinh hãi, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác tự hào bí ẩn.
Cô ta cũng có qua có lại nói: "Đồng chí Dương Quân Tô, tôi cũng xin lỗi cô, hôm qua tôi nói không đúng, cô mang theo màn là chính xác, huyết dịch của giai cấp vô sản chúng ta cũng không thể để cho con muỗi của giai cấp hút máu được hời được."
Hiểu lầm của hai người được hóa giải, một đám mây đen tan ra. Lý Vệ Hồng cảm thấy Dương Quân Tô là người một nhà, mắng Ngô Kiếm cùng Sử Đại Đồng càng hung ác hơn.
Ngô Kiếm cùng Sử Đại Đồng ngay cả một Dương Quân Tô cũng mắng không lại, hiện tại lại thêm một Lý Vệ Hồng, càng mắng không lại, bọn họ vừa đuối lý vừa khó chịu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đến cùng vẫn xám xịt rời đi.
Lý Vệ Hồng hoàn toàn thắng lợi, tâm tình rất tốt.
Dương Quân Tô thừa cơ làm thân với Lý Vệ Hồng hơn, mời cô ta cùng bọn họ đi cắt ngải cứu. Lý Vệ Hồng vui vẻ đồng ý.
Mọi người tốp năm tốp ba đi cắt ngải cứu, cắt xong liền phơi ở cửa túc xá để buổi tối hun muỗi. Kế tiếp, mọi người thi triển bản lĩnh của mình, tìm cách chặn khe hở của bức tường và cửa sổ.
Dương Quân Tô còn đem một thùng bùn, dùng để trét hốc tường.
Đoàn người bận rộn một giờ, Chu Viên Viên chạy tới hỏi: "Chị Dương, chị tới kiểm tra xem được hay không?"
Dương Quân Tô nhảy lên thăng làm Chị Dương.
Dương Quân Tô giống như lãnh đạo thị sát, cẩn thận kiểm tra một phen, gật gật đầu, thỏa mãn nói: "Các đồng chí vất vả rồi, mọi người làm rất tốt. Chắc hẳn đêm nay chúng ta có thể ngủ một giấc ngon lành."
Mọi người cùng nhau thở dài một hơi.
Dương Quân Tô chuyển lời, nói: "Nhưng mà chỉ như vậy sợ là không đủ. Tôi đề nghị thế này: Chúng ta ghép ba cái màn lại, màn của tôi có thể cắt đi một mặt, lại thêm mấy tấm ga giường, có thể chắp vá thêm một mặt nữa, có thể để cho ba người khác nằm cùng."
Chu Viên Viên cùng Trịnh Hoan cũng đồng ý, Chu Viên Viên chủ động đề nghị màn của cô ấy cũng có thể cắt đi một mặt.
Tất cả mọi người có chút xấu hổ, cái màn lành lặn của người ta đều cắt hỏng.
Dương Quân Tô cũng không muốn bắt Trịnh Hoan cùng Chu Viên Viên giống như mình, liền giải thích: "Hai em cứ giữ màn của mình là được, đừng để khi trở về bị mẹ mấy em lải nhải. Cái màn kia của chị đã rách sẵn rồi, sớm nên thay mới, cắt cũng vừa vặn."
Cô nói như vậy, trong lòng Trịnh Hoan cùng Chu Viên Viên ấm áp, những người khác cũng âm thầm cảm khái, Dương Quân Tô thật biết suy nghĩ thay người khác.
Đỗ Quyên lên tiếng trước:"Vậy thế này đi, chờ khai hoang xong, những người không đem theo màn chúng em sẽ góp tiền mua cho ba người ba cái màn mới có được hay không?"
Mọi người cùng hưởng ứng, ba cái màn mặc dù không rẻ, nhưng nhiều người góp tiền, chia ra mỗi người cũng không bỏ ra bao nhiêu bạc, bỏ ra được.
Dương Quân Tô vội vàng khoát tay: "Không cần không cần."
Nhưng lần này mọi người không đồng ý với cô.
Trải qua chuyện này, mọi người đã thân thiết không ít, buổi chiều lúc bắt đầu làm việc, mọi người vừa làm việc vừa nói giỡn.
Dương Quân Tô trở thành tiêu điểm và trung tâm của đám người một cách tự nhiên.
Lúc mọi người làm việc thích kề bên cô, lúc nghỉ ngơi, thích tìm cô nói chuyện phiếm.
Làm được một nửa, tiếng còi của đội trưởng liền vang lên, lại đến thời gian nghỉ ngơi, mọi người giống như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh ở bên người Dương Quân Tô.
"Chị Dương, chị có khát không?"
"Chị Dương, chị ăn miếng bánh quy đi."
. . .
Đang lúc mọi người nói năng hồ hởi, một cậu nhóc mặt mũi tràn đầy dầu chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Dương Quân Tô, đồng chí Dương có ở đây hay không?"
Sử Đại Đồng cùng Ngô Kiếm nhìn nhau cười khổ: Đây là chuyên gia giáo dục ở đâu ra vậy.
Dương Quân Tô nhìn Lý Vệ Hồng, cảm kích nói: "Đồng chí Vệ Hồng, tôi xin lỗi cô, hôm qua tôi cho là cô cố ý nhằm vào tôi, hôm nay xem ra, cô không phải như vậy. Cô là một đồng chí tốt có tư tưởng tiên tiến, giác ngộ cực cao, lại công bằng công chính, về sau tôi nhất định phải học tập cô."
Lý Vệ Hồng nghe thấy Dương Quân Tô nói như vậy, cũng lấy làm kinh hãi, trong lồng ngực dâng lên một cảm giác tự hào bí ẩn.
Cô ta cũng có qua có lại nói: "Đồng chí Dương Quân Tô, tôi cũng xin lỗi cô, hôm qua tôi nói không đúng, cô mang theo màn là chính xác, huyết dịch của giai cấp vô sản chúng ta cũng không thể để cho con muỗi của giai cấp hút máu được hời được."
Hiểu lầm của hai người được hóa giải, một đám mây đen tan ra. Lý Vệ Hồng cảm thấy Dương Quân Tô là người một nhà, mắng Ngô Kiếm cùng Sử Đại Đồng càng hung ác hơn.
Ngô Kiếm cùng Sử Đại Đồng ngay cả một Dương Quân Tô cũng mắng không lại, hiện tại lại thêm một Lý Vệ Hồng, càng mắng không lại, bọn họ vừa đuối lý vừa khó chịu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, đến cùng vẫn xám xịt rời đi.
Lý Vệ Hồng hoàn toàn thắng lợi, tâm tình rất tốt.
Dương Quân Tô thừa cơ làm thân với Lý Vệ Hồng hơn, mời cô ta cùng bọn họ đi cắt ngải cứu. Lý Vệ Hồng vui vẻ đồng ý.
Mọi người tốp năm tốp ba đi cắt ngải cứu, cắt xong liền phơi ở cửa túc xá để buổi tối hun muỗi. Kế tiếp, mọi người thi triển bản lĩnh của mình, tìm cách chặn khe hở của bức tường và cửa sổ.
Dương Quân Tô còn đem một thùng bùn, dùng để trét hốc tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàn người bận rộn một giờ, Chu Viên Viên chạy tới hỏi: "Chị Dương, chị tới kiểm tra xem được hay không?"
Dương Quân Tô nhảy lên thăng làm Chị Dương.
Dương Quân Tô giống như lãnh đạo thị sát, cẩn thận kiểm tra một phen, gật gật đầu, thỏa mãn nói: "Các đồng chí vất vả rồi, mọi người làm rất tốt. Chắc hẳn đêm nay chúng ta có thể ngủ một giấc ngon lành."
Mọi người cùng nhau thở dài một hơi.
Dương Quân Tô chuyển lời, nói: "Nhưng mà chỉ như vậy sợ là không đủ. Tôi đề nghị thế này: Chúng ta ghép ba cái màn lại, màn của tôi có thể cắt đi một mặt, lại thêm mấy tấm ga giường, có thể chắp vá thêm một mặt nữa, có thể để cho ba người khác nằm cùng."
Chu Viên Viên cùng Trịnh Hoan cũng đồng ý, Chu Viên Viên chủ động đề nghị màn của cô ấy cũng có thể cắt đi một mặt.
Tất cả mọi người có chút xấu hổ, cái màn lành lặn của người ta đều cắt hỏng.
Dương Quân Tô cũng không muốn bắt Trịnh Hoan cùng Chu Viên Viên giống như mình, liền giải thích: "Hai em cứ giữ màn của mình là được, đừng để khi trở về bị mẹ mấy em lải nhải. Cái màn kia của chị đã rách sẵn rồi, sớm nên thay mới, cắt cũng vừa vặn."
Cô nói như vậy, trong lòng Trịnh Hoan cùng Chu Viên Viên ấm áp, những người khác cũng âm thầm cảm khái, Dương Quân Tô thật biết suy nghĩ thay người khác.
Đỗ Quyên lên tiếng trước:"Vậy thế này đi, chờ khai hoang xong, những người không đem theo màn chúng em sẽ góp tiền mua cho ba người ba cái màn mới có được hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người cùng hưởng ứng, ba cái màn mặc dù không rẻ, nhưng nhiều người góp tiền, chia ra mỗi người cũng không bỏ ra bao nhiêu bạc, bỏ ra được.
Dương Quân Tô vội vàng khoát tay: "Không cần không cần."
Nhưng lần này mọi người không đồng ý với cô.
Trải qua chuyện này, mọi người đã thân thiết không ít, buổi chiều lúc bắt đầu làm việc, mọi người vừa làm việc vừa nói giỡn.
Dương Quân Tô trở thành tiêu điểm và trung tâm của đám người một cách tự nhiên.
Lúc mọi người làm việc thích kề bên cô, lúc nghỉ ngơi, thích tìm cô nói chuyện phiếm.
Làm được một nửa, tiếng còi của đội trưởng liền vang lên, lại đến thời gian nghỉ ngơi, mọi người giống như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh ở bên người Dương Quân Tô.
"Chị Dương, chị có khát không?"
"Chị Dương, chị ăn miếng bánh quy đi."
. . .
Đang lúc mọi người nói năng hồ hởi, một cậu nhóc mặt mũi tràn đầy dầu chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Dương Quân Tô, đồng chí Dương có ở đây hay không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro