[ Thập Niên 70 ] Nữ Phụ Pháo Hôi Nuôi Oa Trên Hải Đảo Mỗi Ngày
Chương 21
2024-11-25 20:17:42
Diệp Lâm Tinh đứng đó, nhìn cô cắm cúi loay hoay, rồi hít sâu một hơi để bình ổn cơn nóng trong người.
***
Mười phút sau, hai vợ chồng cùng ra cửa.
Vừa bước ra khỏi nhà, họ gặp ngay Chương Nam, vợ của chính ủy Bạch Diệp, đang cầm cây chổi, gương mặt đầy vẻ tức giận chạy vọt ra từ nhà bên cạnh.
Chương Nam khoảng ngoài 30 tuổi, tóc búi gọn gàng sau đầu, dù vẻ mặt đang giận dữ nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng, hiền hậu.
Thấy Diệp Lâm Tinh xách theo xô và đồ nghề, cô dừng lại, nén cơn giận và hỏi với giọng ôn tồn:
“Đi bắt hải sản hả?”
“Đúng vậy.”
Giản Nguyệt Lam gật đầu, cười tươi:
“Chị muốn đi cùng không?”
“Không được rồi.”
Chương Nam lắc đầu, nụ cười dịu dàng:
“Tôi phải đi tìm bọn trẻ.”
Nói xong, cô bước nhanh về hướng khu Bắc. Dáng vẻ vội vàng, khí thế mạnh mẽ của cô khiến người ta liên tưởng đến một nữ hiệp đang mang kiếm đi hành tẩu giang hồ.
Giản Nguyệt Lam nhìn theo bóng lưng của cô, thở dài cảm thán:
“Chắc lũ trẻ nhà chị ấy lại nghịch ngợm ầm ĩ đây.”
Diệp Lâm Tinh liếc nhìn cô, nói bâng quơ:
“Sau này chúng ta cũng sẽ có con. Lúc đó em cũng sẽ đuổi theo tụi nhỏ như thế thôi.”
Nói xong, anh chẳng thèm chờ cô trả lời, nhấc chân đi thẳng.
Giản Nguyệt Lam trừng mắt nhìn anh, bực bội, nhưng vẫn nhanh chân đuổi theo.
Đây là lần đầu tiên cô cùng Diệp Lâm Tinh ra ngoài từ khi đến đảo. Ban đầu cô còn tưởng anh là người dễ gần, quan hệ tốt với mọi người. Nhưng giờ thì cô hiểu, cái gã này thực ra chẳng khác gì một “ác quỷ đội lốt người”!
Trên đường, Giản Nguyệt Lam để ý thấy mỗi lần Diệp Lâm Tinh xuất hiện, mấy bà mẹ chiến sĩ hoặc các đứa trẻ đều phản ứng giống như gặp ma. Có người vừa thấy anh liền vội vàng xoay người đi chỗ khác, có người miễn cưỡng chào một câu rồi lỉnh mất hút.
Cô không nhịn được nữa, cuối cùng quay sang hỏi:
“Anh thường làm gì mà khiến ai cũng sợ hãi thế?”
Diệp Lâm Tinh nhún vai, mặt không biểu cảm:
“Anh cũng không biết.”
Người đi cùng, Trịnh Dũng - phó doanh trưởng, cười nói xen vào:
“Chỉ có em dâu là không sợ được cái mặt lạnh của cậu ấy thôi.”
Trịnh Dũng đang kẹp dưới nách một đứa bé đang vùng vẫy không ngừng, chân tay loạn đạp, miệng thì kêu la ầm ĩ.
Đứa trẻ vừa thấy Giản Nguyệt Lam liền sáng mắt, đưa đôi tay nhỏ xíu về phía cô cầu cứu:
“Thím xinh đẹp ơi, cứu con với, ba con sắp đánh chết con rồi!”
“BỐP!”
Trịnh Dũng thẳng tay tét vào mông cậu bé:
“Mày nói tao đánh chết mày đúng không? Thế tao đánh cho mày xem!”
Nói xong, anh lại "bốp bốp" thêm mấy cái nữa.
Đứa trẻ không chịu nổi, gân cổ gào khóc, nước mắt to tròn chảy ròng ròng từ hốc mắt xuống.
“Thôi, không phiền đến hai người nữa. Tôi phải mang thằng nhóc này về nhà xử lý.”
Cậu nhóc, tuy đang khóc sướt mướt, vẫn cố gân cổ cãi lại:
“Nếu con là tiểu hỗn đản thì ba là lão hỗn đản!”
Trịnh Dũng tức đến đen mặt, còn Giản Nguyệt Lam và Diệp Lâm Tinh thì bật cười.
Thấy Trịnh Dũng lại định giơ tay lên, Diệp Lâm Tinh liền lên tiếng với giọng điềm tĩnh:
“Trẻ con không hiểu chuyện thì phải dạy bảo tử tế, đừng cái gì cũng dùng đến đòn roi.”
Trịnh Dũng cười khẩy, gằn giọng:
“Câu này để dành khi cậu có con rồi hãy nói với tôi.”
Nói xong, anh nhanh chóng kẹp đứa nhỏ đang khóc ầm ĩ, bước đi thật nhanh.
Vì câu nói của Trịnh Dũng, suốt cả đoạn đường còn lại Diệp Lâm Tinh giữ khuôn mặt lạnh tanh, không hé môi lấy một lời. Mãi đến khi ra đến bờ biển, sắc mặt anh mới dần dịu lại.
“Vợ à, chúng ta cũng phải nhanh chóng sinh con thôi.”
Giản Nguyệt Lam vừa nhặt một con ốc mắt mèo, vừa thản nhiên đáp:
“Có bầu rồi thì sinh thôi.”
Diệp Lâm Tinh gật đầu như thể cô vừa nói điều hiển nhiên nhất thế gian, sau đó hỏi:
“Hàu ở đâu thì nhặt được?”
Cô chỉ tay về một phía:
“Bên kia, nhưng đi hơi xa đấy. Anh chắc chắn muốn đi không?”
Anh tính toán khoảng cách một lúc, rồi gật đầu:
***
Mười phút sau, hai vợ chồng cùng ra cửa.
Vừa bước ra khỏi nhà, họ gặp ngay Chương Nam, vợ của chính ủy Bạch Diệp, đang cầm cây chổi, gương mặt đầy vẻ tức giận chạy vọt ra từ nhà bên cạnh.
Chương Nam khoảng ngoài 30 tuổi, tóc búi gọn gàng sau đầu, dù vẻ mặt đang giận dữ nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng, hiền hậu.
Thấy Diệp Lâm Tinh xách theo xô và đồ nghề, cô dừng lại, nén cơn giận và hỏi với giọng ôn tồn:
“Đi bắt hải sản hả?”
“Đúng vậy.”
Giản Nguyệt Lam gật đầu, cười tươi:
“Chị muốn đi cùng không?”
“Không được rồi.”
Chương Nam lắc đầu, nụ cười dịu dàng:
“Tôi phải đi tìm bọn trẻ.”
Nói xong, cô bước nhanh về hướng khu Bắc. Dáng vẻ vội vàng, khí thế mạnh mẽ của cô khiến người ta liên tưởng đến một nữ hiệp đang mang kiếm đi hành tẩu giang hồ.
Giản Nguyệt Lam nhìn theo bóng lưng của cô, thở dài cảm thán:
“Chắc lũ trẻ nhà chị ấy lại nghịch ngợm ầm ĩ đây.”
Diệp Lâm Tinh liếc nhìn cô, nói bâng quơ:
“Sau này chúng ta cũng sẽ có con. Lúc đó em cũng sẽ đuổi theo tụi nhỏ như thế thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, anh chẳng thèm chờ cô trả lời, nhấc chân đi thẳng.
Giản Nguyệt Lam trừng mắt nhìn anh, bực bội, nhưng vẫn nhanh chân đuổi theo.
Đây là lần đầu tiên cô cùng Diệp Lâm Tinh ra ngoài từ khi đến đảo. Ban đầu cô còn tưởng anh là người dễ gần, quan hệ tốt với mọi người. Nhưng giờ thì cô hiểu, cái gã này thực ra chẳng khác gì một “ác quỷ đội lốt người”!
Trên đường, Giản Nguyệt Lam để ý thấy mỗi lần Diệp Lâm Tinh xuất hiện, mấy bà mẹ chiến sĩ hoặc các đứa trẻ đều phản ứng giống như gặp ma. Có người vừa thấy anh liền vội vàng xoay người đi chỗ khác, có người miễn cưỡng chào một câu rồi lỉnh mất hút.
Cô không nhịn được nữa, cuối cùng quay sang hỏi:
“Anh thường làm gì mà khiến ai cũng sợ hãi thế?”
Diệp Lâm Tinh nhún vai, mặt không biểu cảm:
“Anh cũng không biết.”
Người đi cùng, Trịnh Dũng - phó doanh trưởng, cười nói xen vào:
“Chỉ có em dâu là không sợ được cái mặt lạnh của cậu ấy thôi.”
Trịnh Dũng đang kẹp dưới nách một đứa bé đang vùng vẫy không ngừng, chân tay loạn đạp, miệng thì kêu la ầm ĩ.
Đứa trẻ vừa thấy Giản Nguyệt Lam liền sáng mắt, đưa đôi tay nhỏ xíu về phía cô cầu cứu:
“Thím xinh đẹp ơi, cứu con với, ba con sắp đánh chết con rồi!”
“BỐP!”
Trịnh Dũng thẳng tay tét vào mông cậu bé:
“Mày nói tao đánh chết mày đúng không? Thế tao đánh cho mày xem!”
Nói xong, anh lại "bốp bốp" thêm mấy cái nữa.
Đứa trẻ không chịu nổi, gân cổ gào khóc, nước mắt to tròn chảy ròng ròng từ hốc mắt xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thôi, không phiền đến hai người nữa. Tôi phải mang thằng nhóc này về nhà xử lý.”
Cậu nhóc, tuy đang khóc sướt mướt, vẫn cố gân cổ cãi lại:
“Nếu con là tiểu hỗn đản thì ba là lão hỗn đản!”
Trịnh Dũng tức đến đen mặt, còn Giản Nguyệt Lam và Diệp Lâm Tinh thì bật cười.
Thấy Trịnh Dũng lại định giơ tay lên, Diệp Lâm Tinh liền lên tiếng với giọng điềm tĩnh:
“Trẻ con không hiểu chuyện thì phải dạy bảo tử tế, đừng cái gì cũng dùng đến đòn roi.”
Trịnh Dũng cười khẩy, gằn giọng:
“Câu này để dành khi cậu có con rồi hãy nói với tôi.”
Nói xong, anh nhanh chóng kẹp đứa nhỏ đang khóc ầm ĩ, bước đi thật nhanh.
Vì câu nói của Trịnh Dũng, suốt cả đoạn đường còn lại Diệp Lâm Tinh giữ khuôn mặt lạnh tanh, không hé môi lấy một lời. Mãi đến khi ra đến bờ biển, sắc mặt anh mới dần dịu lại.
“Vợ à, chúng ta cũng phải nhanh chóng sinh con thôi.”
Giản Nguyệt Lam vừa nhặt một con ốc mắt mèo, vừa thản nhiên đáp:
“Có bầu rồi thì sinh thôi.”
Diệp Lâm Tinh gật đầu như thể cô vừa nói điều hiển nhiên nhất thế gian, sau đó hỏi:
“Hàu ở đâu thì nhặt được?”
Cô chỉ tay về một phía:
“Bên kia, nhưng đi hơi xa đấy. Anh chắc chắn muốn đi không?”
Anh tính toán khoảng cách một lúc, rồi gật đầu:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro