[ Thập Niên 70 ] Nữ Phụ Pháo Hôi Nuôi Oa Trên Hải Đảo Mỗi Ngày
Chương 22
2024-11-25 20:17:42
“Đi.”
Thế là hai người cùng hướng về phía bãi đá ngầm mà đi.
Đi được nửa đường, Giản Nguyệt Lam phát hiện phía trước có hai bóng người đang đi sóng đôi, liền nhắc nhỏ:
“Là anh Vu và Chu Thanh Thanh.”
Diệp Lâm Tinh nhìn quanh xem có nơi nào để trốn không, nhưng chẳng thấy chỗ nào khả thi. Thế là anh quyết định không né tránh, dứt khoát chào lớn:
“Lão Vu!”
Nghe tiếng gọi, Vu Thắng Lợi, đang đi cùng Chu Thanh Thanh, ngẩng đầu nhìn sang. Anh mỉm cười, hỏi:
“Hai người ra đây bắt hải sản à?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Vu Thắng Lợi quét một vòng qua hai người họ, rồi hỏi lại:
“Tản bộ hả?”
Chu Thanh Thanh mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn thẳng, vẻ ngại ngùng lộ rõ. Vu Thắng Lợi liếc nhìn cô một cái, khóe môi anh hơi cong lên, ý cười thoáng hiện.
“Dạo này Thanh Thanh giúp tôi chăm hai đứa nhỏ vất vả lắm, vừa hay hôm nay rảnh nên tôi dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo một chút.”
Diệp Lâm Tinh mỉm cười lịch sự, nói vài câu xã giao với Vu Thắng Lợi, sau đó dẫn Giản Nguyệt Lam rời đi.
Đi được vài bước, Giản Nguyệt Lam quay đầu lại, nhận ra khoảng cách giữa hai người đã gần như biến mất. Chỉ cần giơ tay ra là chạm được vào nhau.
Khi nàng vừa định quay đầu đi, hai bàn tay bỗng chạm vào nhau, rồi nắm lấy nhau lúc nào không hay.
“Nắm tay rồi này.”
Giản Nguyệt Lam cười khẽ, chọc chọc vào người Diệp Lâm Tinh, ra hiệu cho anh nhìn.
Diệp Lâm Tinh chẳng thèm quay lại, chỉ siết nhẹ tay cô, nói như không: “Sắp kết hôn rồi, nắm tay thì có sao.”
Câu nói này nghe vừa thản nhiên vừa như thể đúng lẽ dĩ nhiên, khiến Giản Nguyệt Lam nghẹn họng không biết phản bác thế nào.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, gió biển dịu nhẹ lướt qua, mặt biển phản chiếu những sắc màu rực rỡ. Hải âu kết đàn xoay quanh trên không, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ.
Nhìn Giản Nguyệt Lam đang cúi người nhặt nghêu sò bên bãi biển, Diệp Lâm Tinh cảm thấy lòng mình bỗng chốc lặng đi.
“Tri Tri, em có muốn uống nước dừa không?”
Ánh mắt anh dừng lại ở cây dừa gần đó, rồi hỏi.
Giản Nguyệt Lam hơi ngập ngừng, rồi cười hỏi: “Anh hái hay em hái đây?”
Diệp Lâm Tinh nhìn cô, không nói gì. Giản Nguyệt Lam thở dài, vén tay áo, bước về phía cây dừa.
“Được rồi, để em hái vài quả cho anh uống.”
Vừa nói, cô vừa bước đến chỗ cây dừa.
Ngẩng đầu nhìn lên, những trái dừa treo lủng lẳng trên cây cao vút. Giản Nguyệt Lam liếc nhìn Diệp Lâm Tinh, rồi nhắc: “Anh lùi ra xa một chút, lỡ đâu nó rơi trúng thì không phải lỗi tại em đâu nhé!”
Diệp Lâm Tinh nghe lời, bước lùi về sau, khẽ nhướng mày ý bảo cô cứ làm đi.
“Đồ đàn ông vô dụng.”
Giản Nguyệt Lam lẩm bẩm, rồi siết chặt tay thành nắm đấm, đập mạnh vào thân cây hai cái.
“Bộp, bộp!”
Theo tiếng vang, mấy trái dừa chín rụng xuống, lăn lông lốc dưới chân cô.
“Được rồi, đủ uống rồi.”
Thấy cô còn định tiếp tục, Diệp Lâm Tinh vội lên tiếng ngăn lại.
Giản Nguyệt Lam bĩu môi, cúi xuống nhặt trái dừa, đặt chúng gọn gàng dưới gốc cây. Cô quay lại, thấp giọng hỏi: “Không biết có ai thấy rồi lấy mất không nhỉ?”
“Không đâu.”
Bỗng một giọng nữ yếu ớt vang lên từ phía sau:
“Cô ơi, có thể cho cháu một trái dừa không?”
Giọng nói ấy pha lẫn chút sợ hãi và rụt rè. Giản Nguyệt Lam và Diệp Lâm Tinh quay lại nhìn.
Từ sau mỏm đá, một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc rối bù như tổ quạ thò đầu ra. Khuôn mặt cô bé lấm lem, đôi mắt đen láy nhìn họ đầy e dè.
Cô bé đi chân trần, mặc bộ quần áo chắp vá cũ kỹ, lộ ra đôi chân tay gầy gò với đầy những vết bầm tím chồng chất. Chỉ cần nhìn qua cũng biết những dấu vết ấy là do đòn roi để lại.
Nhìn những vết thương trên người cô bé, sắc mặt Diệp Lâm Tinh trở nên nghiêm nghị.
“Sao trên người em lại có nhiều vết thương như thế?”
Cô bé sợ hãi, lùi lại hai bước, không trả lời anh mà chỉ lấy hết can đảm chỉ vào mấy trái dừa, rồi nói lí nhí: “Cô ơi, cháu đói.”
Thế là hai người cùng hướng về phía bãi đá ngầm mà đi.
Đi được nửa đường, Giản Nguyệt Lam phát hiện phía trước có hai bóng người đang đi sóng đôi, liền nhắc nhỏ:
“Là anh Vu và Chu Thanh Thanh.”
Diệp Lâm Tinh nhìn quanh xem có nơi nào để trốn không, nhưng chẳng thấy chỗ nào khả thi. Thế là anh quyết định không né tránh, dứt khoát chào lớn:
“Lão Vu!”
Nghe tiếng gọi, Vu Thắng Lợi, đang đi cùng Chu Thanh Thanh, ngẩng đầu nhìn sang. Anh mỉm cười, hỏi:
“Hai người ra đây bắt hải sản à?”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt Vu Thắng Lợi quét một vòng qua hai người họ, rồi hỏi lại:
“Tản bộ hả?”
Chu Thanh Thanh mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn thẳng, vẻ ngại ngùng lộ rõ. Vu Thắng Lợi liếc nhìn cô một cái, khóe môi anh hơi cong lên, ý cười thoáng hiện.
“Dạo này Thanh Thanh giúp tôi chăm hai đứa nhỏ vất vả lắm, vừa hay hôm nay rảnh nên tôi dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo một chút.”
Diệp Lâm Tinh mỉm cười lịch sự, nói vài câu xã giao với Vu Thắng Lợi, sau đó dẫn Giản Nguyệt Lam rời đi.
Đi được vài bước, Giản Nguyệt Lam quay đầu lại, nhận ra khoảng cách giữa hai người đã gần như biến mất. Chỉ cần giơ tay ra là chạm được vào nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nàng vừa định quay đầu đi, hai bàn tay bỗng chạm vào nhau, rồi nắm lấy nhau lúc nào không hay.
“Nắm tay rồi này.”
Giản Nguyệt Lam cười khẽ, chọc chọc vào người Diệp Lâm Tinh, ra hiệu cho anh nhìn.
Diệp Lâm Tinh chẳng thèm quay lại, chỉ siết nhẹ tay cô, nói như không: “Sắp kết hôn rồi, nắm tay thì có sao.”
Câu nói này nghe vừa thản nhiên vừa như thể đúng lẽ dĩ nhiên, khiến Giản Nguyệt Lam nghẹn họng không biết phản bác thế nào.
Ánh chiều tà nhuộm đỏ cả bầu trời, gió biển dịu nhẹ lướt qua, mặt biển phản chiếu những sắc màu rực rỡ. Hải âu kết đàn xoay quanh trên không, tạo nên một khung cảnh bình yên đến lạ.
Nhìn Giản Nguyệt Lam đang cúi người nhặt nghêu sò bên bãi biển, Diệp Lâm Tinh cảm thấy lòng mình bỗng chốc lặng đi.
“Tri Tri, em có muốn uống nước dừa không?”
Ánh mắt anh dừng lại ở cây dừa gần đó, rồi hỏi.
Giản Nguyệt Lam hơi ngập ngừng, rồi cười hỏi: “Anh hái hay em hái đây?”
Diệp Lâm Tinh nhìn cô, không nói gì. Giản Nguyệt Lam thở dài, vén tay áo, bước về phía cây dừa.
“Được rồi, để em hái vài quả cho anh uống.”
Vừa nói, cô vừa bước đến chỗ cây dừa.
Ngẩng đầu nhìn lên, những trái dừa treo lủng lẳng trên cây cao vút. Giản Nguyệt Lam liếc nhìn Diệp Lâm Tinh, rồi nhắc: “Anh lùi ra xa một chút, lỡ đâu nó rơi trúng thì không phải lỗi tại em đâu nhé!”
Diệp Lâm Tinh nghe lời, bước lùi về sau, khẽ nhướng mày ý bảo cô cứ làm đi.
“Đồ đàn ông vô dụng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Nguyệt Lam lẩm bẩm, rồi siết chặt tay thành nắm đấm, đập mạnh vào thân cây hai cái.
“Bộp, bộp!”
Theo tiếng vang, mấy trái dừa chín rụng xuống, lăn lông lốc dưới chân cô.
“Được rồi, đủ uống rồi.”
Thấy cô còn định tiếp tục, Diệp Lâm Tinh vội lên tiếng ngăn lại.
Giản Nguyệt Lam bĩu môi, cúi xuống nhặt trái dừa, đặt chúng gọn gàng dưới gốc cây. Cô quay lại, thấp giọng hỏi: “Không biết có ai thấy rồi lấy mất không nhỉ?”
“Không đâu.”
Bỗng một giọng nữ yếu ớt vang lên từ phía sau:
“Cô ơi, có thể cho cháu một trái dừa không?”
Giọng nói ấy pha lẫn chút sợ hãi và rụt rè. Giản Nguyệt Lam và Diệp Lâm Tinh quay lại nhìn.
Từ sau mỏm đá, một cô bé nhỏ nhắn với mái tóc rối bù như tổ quạ thò đầu ra. Khuôn mặt cô bé lấm lem, đôi mắt đen láy nhìn họ đầy e dè.
Cô bé đi chân trần, mặc bộ quần áo chắp vá cũ kỹ, lộ ra đôi chân tay gầy gò với đầy những vết bầm tím chồng chất. Chỉ cần nhìn qua cũng biết những dấu vết ấy là do đòn roi để lại.
Nhìn những vết thương trên người cô bé, sắc mặt Diệp Lâm Tinh trở nên nghiêm nghị.
“Sao trên người em lại có nhiều vết thương như thế?”
Cô bé sợ hãi, lùi lại hai bước, không trả lời anh mà chỉ lấy hết can đảm chỉ vào mấy trái dừa, rồi nói lí nhí: “Cô ơi, cháu đói.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro