Chương 13
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Tô Vận nhìn anh ta: “Cậu nói chia tay là chia tay sao? Ngộ nhỡ cô ấy không muốn chia tay với cậu thì sao? Cô ấy viết thư cho cậu, chứng tỏ không thể buông bỏ được cậu, không muốn chia tay với cậu, cậu thậm chí còn không thèm đọc đã vứt đi sao?”
Hàn Đình cười một tiếng: “Buông bỏ thì sao, mà không buông bỏ được thì sao? Cô ấy ở trong quân đội, còn tớ ở nông thôn, giữa hai chúng tớ không có tương lai. Nếu cứ tiếp tục dây dưa sẽ chỉ chậm trễ cho nhau mà thôi, không thú vị gì cả. Nếu tớ đã đưa ra lời chia tay với cô ấy thì sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ với cô ấy nữa.”
Tô Vận im lặng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cậu thật nhẫn tâm.”
Hàn Đình giải thích nói: “Tớ làm như thế là thực tế, cũng vì tốt cho cô ấy thôi.”
Tô Vận không muốn tiếp tục tranh cãi với anh ta nữa, nhìn anh ta một lát rồi nói: “Một cô gái có điều kiện tốt như vậy cậu nói chia tay là chia tay, không cần biết người ta có muốn hay không, cũng không chút lưu luyến, tớ thực sự tò mò một cô gái như thế nào mới có thể giữ chân được cậu, có thể khiến cậu canh cánh trong lòng, không thể buông bỏ được.”
Nghe thấy câu nói này, Hàn Đình bỗng trở nên không đứng đắn.
Anh ta ghé sát đến gần Tô Vận, kéo gần khoảng cách nhìn cô ta nói: “Hay là cậu thử xem sao?”
Tô Vận bị anh ta làm cho gò má nóng bừng.
Cô ta đưa tay đẩy anh ta ra: “Tớ không có hứng thú với cậu.”
Thấy Tô Vận như vậy, Hàn Đình vui vẻ bật cười.
Nhưng đang cười thì lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau: “Anh Đình!”
Hàn Đình quay lại, chỉ thấy bóng dáng của Oa Cái từ từ xuất hiện từ trong bóng đêm tối mịt.
Oa Cái chạy đến trước mặt anh ta, cúi người chống gối, thở hổn hển nói: “Anh Đình, chúng em đã chia lương thực tương xứng của Lâm Tiêu Hàm cho cậu ta rồi. Sơ Hạ vẫn nhất quyết muốn tách ra sống một mình, khuyên nhủ thế nào cũng không được, anh nói xem phải làm sao bây giờ, cho chia lương thực cho cô ấy không?”
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Hàn Đình lại không nhịn được cảm thấy ngột ngạt.
Anh ta im lặng một lát rồi mở miệng: “Trước đây cô ấy chưa bao giờ như vậy, nếu khuyên cũng không khuyên được, vậy thì cứ chia cho cô ấy như ý cô ấy đi, một mình cô ấy không ai chăm sóc, có lẽ không thể chống được mấy ngày đâu.”
Oa Cái đứng thẳng người dậy: “Được, vậy em trở về chia lương thực cho cô ấy.”
Sau khi thở hổn hển nói xong những lời này, anh ta lại xoay người chạy đi.
Hàn Đình thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Vận: “Giữa con gái các cậu dễ nói chuyện với nhau hơn, hay là lát nữa cậu trở về ký túc xá giúp tớ hỏi một chút xem cô ấy có chuyện gì?”
Tô Vận gật đầu với anh ta: “Được.”
Bởi vì lúc chạy đến quá gấp gáp nên hơi thở vẫn còn chưa bình phục.
Oa Cái xoay người chạy được vài bước rồi từ từ thả chậm bước chân.
Anh ta điều chỉnh hơi thở chậm rãi trở về, vừa mới đi được nửa đường, những hạt mưa dày đặc đột nhiên rơi xuống trên đầu.
Oa Cái hét lên một tiếng “mẹ kiếp” rồi lại vội vàng tăng tốc chạy về phía điểm thanh niên trí thức.
Nhanh chóng chạy đến bên ngoài phòng bếp, Oa Cái vén rèm cửa lên đi vào.
Sau khi vào nhà, anh ta giũ giũ nước mưa trên đầu vài cái rồi nói: “Trời mưa thật.”
Hàn Đình đã đi rồi, những người khác cũng lần lượt rời khỏi phòng bếp.
Hàn Đình cười một tiếng: “Buông bỏ thì sao, mà không buông bỏ được thì sao? Cô ấy ở trong quân đội, còn tớ ở nông thôn, giữa hai chúng tớ không có tương lai. Nếu cứ tiếp tục dây dưa sẽ chỉ chậm trễ cho nhau mà thôi, không thú vị gì cả. Nếu tớ đã đưa ra lời chia tay với cô ấy thì sẽ không tiếp tục dây dưa không rõ với cô ấy nữa.”
Tô Vận im lặng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Cậu thật nhẫn tâm.”
Hàn Đình giải thích nói: “Tớ làm như thế là thực tế, cũng vì tốt cho cô ấy thôi.”
Tô Vận không muốn tiếp tục tranh cãi với anh ta nữa, nhìn anh ta một lát rồi nói: “Một cô gái có điều kiện tốt như vậy cậu nói chia tay là chia tay, không cần biết người ta có muốn hay không, cũng không chút lưu luyến, tớ thực sự tò mò một cô gái như thế nào mới có thể giữ chân được cậu, có thể khiến cậu canh cánh trong lòng, không thể buông bỏ được.”
Nghe thấy câu nói này, Hàn Đình bỗng trở nên không đứng đắn.
Anh ta ghé sát đến gần Tô Vận, kéo gần khoảng cách nhìn cô ta nói: “Hay là cậu thử xem sao?”
Tô Vận bị anh ta làm cho gò má nóng bừng.
Cô ta đưa tay đẩy anh ta ra: “Tớ không có hứng thú với cậu.”
Thấy Tô Vận như vậy, Hàn Đình vui vẻ bật cười.
Nhưng đang cười thì lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên phía sau: “Anh Đình!”
Hàn Đình quay lại, chỉ thấy bóng dáng của Oa Cái từ từ xuất hiện từ trong bóng đêm tối mịt.
Oa Cái chạy đến trước mặt anh ta, cúi người chống gối, thở hổn hển nói: “Anh Đình, chúng em đã chia lương thực tương xứng của Lâm Tiêu Hàm cho cậu ta rồi. Sơ Hạ vẫn nhất quyết muốn tách ra sống một mình, khuyên nhủ thế nào cũng không được, anh nói xem phải làm sao bây giờ, cho chia lương thực cho cô ấy không?”
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Hàn Đình lại không nhịn được cảm thấy ngột ngạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta im lặng một lát rồi mở miệng: “Trước đây cô ấy chưa bao giờ như vậy, nếu khuyên cũng không khuyên được, vậy thì cứ chia cho cô ấy như ý cô ấy đi, một mình cô ấy không ai chăm sóc, có lẽ không thể chống được mấy ngày đâu.”
Oa Cái đứng thẳng người dậy: “Được, vậy em trở về chia lương thực cho cô ấy.”
Sau khi thở hổn hển nói xong những lời này, anh ta lại xoay người chạy đi.
Hàn Đình thu hồi ánh mắt, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói với Tô Vận: “Giữa con gái các cậu dễ nói chuyện với nhau hơn, hay là lát nữa cậu trở về ký túc xá giúp tớ hỏi một chút xem cô ấy có chuyện gì?”
Tô Vận gật đầu với anh ta: “Được.”
Bởi vì lúc chạy đến quá gấp gáp nên hơi thở vẫn còn chưa bình phục.
Oa Cái xoay người chạy được vài bước rồi từ từ thả chậm bước chân.
Anh ta điều chỉnh hơi thở chậm rãi trở về, vừa mới đi được nửa đường, những hạt mưa dày đặc đột nhiên rơi xuống trên đầu.
Oa Cái hét lên một tiếng “mẹ kiếp” rồi lại vội vàng tăng tốc chạy về phía điểm thanh niên trí thức.
Nhanh chóng chạy đến bên ngoài phòng bếp, Oa Cái vén rèm cửa lên đi vào.
Sau khi vào nhà, anh ta giũ giũ nước mưa trên đầu vài cái rồi nói: “Trời mưa thật.”
Hàn Đình đã đi rồi, những người khác cũng lần lượt rời khỏi phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro