Chương 14
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Lâm Tiêu Hàm nhận xong phần lương thực của mình cũng đã rời đi, bây giờ trong phòng bếp chỉ còn lại Siêu Tử và Sơ Hạ.
Trong khoảng thời gian Oa Cái đi đến bên bờ sông tìm Hàn Đình, Siêu Tử cũng không nhàn rỗi, anh ta tiếp tục tận tình khuyên bảo Sơ Hạ đừng gây chuyện nữa, một cô gái sống một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vẫn không có tác dụng.
Mặc dù bọn họ không thân thiết như Hàn Đình- Người từ nhỏ cùng lớn lên trong một viện với Sơ Hạ, nhưng bọn họ cũng sống trong cùng một con ngõ với Hàn Đình và Sơ Hạ, cũng là bạn nối khố lớn lên bên nhau.
Siêu Tử và Oa Cái tự nhận mình vẫn khá hiểu rõ con người Sơ Hạ.
Từ nhỏ đến lớn, Sơ Hạ đều nghe theo lời Hàn Đình trong tất cả mọi chuyện, bình thường không thích nói nhiều, nhưng Hàn Đình bảo cô làm gì, cô đều ngoan ngoan gật đầu, chưa bao giờ khiến Hàn Đình tức giận, là một cô nương vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Hôm nay không hiểu tại sao, cô đột nhiên nổi loạn.
Thấy Oa Cái trở về, anh ta không còn cố gắng thuyết phục nữa, mà nhìn về phía Oa Cái hỏi: “Anh Đình nói thế nào?”
Oa Cái liếc mắt nhìn Sơ Hạ một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Đình nói nếu đã không khuyên nhủ được thì chia cho cậu ấy trước đi, một cô gái như cậu ấy không thể sống tốt được, không thể chống đỡ được mấy ngày đâu, chắc chắn sẽ hối hận.”
Trong lòng Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không giải thích.
Chỉ cần Hàn Đình đừng giữ lương thực, ép cô sinh hoạt chung với mọi người là được.
Bây giờ có đã có thêm quan điểm của thượng đế, hiểu rõ cuộc sống của mình có tốt hay không tốt hơn ai hết.
Hối hận là điều không thể, một mình cô cũng có thể sống cuộc sống của bản thân tốt hơn.
Siêu Tử im lặng một lát, không nói gì thêm nữa, sau đó đi cân lương thực cho Sơ Hạ.
Đại đội chia lương thực xuống dựa theo đầu người, bây giờ đương nhiên cũng phải dựa theo đầu người để chia đều, bọn họ chia suất lương thực của một người cho Sơ Hạ, giống như khi chia cho Lâm Tiêu Hàm.
Số lương thực còn lại, mười người bọn họ sẽ sinh hoạt chung.
Mấy năm nay, tình hình của đất nước đã tốt hơn một chút so với những năm đầu nội loạn, nhưng cuộc sống của dân chúng vẫn khá nghèo khó cơ cực, có thể dùng từ không tốt để hình dung.
Ngay cả những người dân trong thành phố cũng phải ăn ngũ cốc thô, chứ đừng nói là nông thôn.
Số lương thực đại đội phân phát xuống cho bọn họ cũng giống như lương thực mà người dân trong thôn ăn hàng ngày.
Có rất ít lúa mạch và thóc gạo, nó chỉ đủ để ăn một hai bữa trong những ngày lễ tết, còn lại chủ yếu là các loại lương thực thô như cao lương, ngô bắp, còn có khoai lang đỏ khô.
Ngoài ra còn có một số hạt cải dầu, đậu phộng đậu nành, nhưng mấy thứ này đều dùng để ép dầu.
Siêu Tử chia đều những loại lương thực đó cho Sợ Hạ dựa theo trọng lượng đã tính sẵn.
Sau khi xác nhận số lương thực được chia cho mình đã đủ cân đủ lượng, Sơ Hạ cẩn thận cất chúng đi, nói một tiếng cảm ơn với Siêu Tử và Oa Cái rồi trở về ký túc xá của mình.
Nhìn theo Sơ Hạ đi ra khỏi phòng bếp, trên mặt Siêu Tử và Oa Cái đều tỏ ra bất đắc dĩ.
Không biết rốt cuộc nha đầu này làm sao nữa, Hàn Đình đối xử với cô như em gái ruột của mình, cô đột nhiên dùng cách thức này để phân rõ giới hạn với bọn họ, rõ ràng là không cho Hàn Đình mặt mũi mà.
Ngoại trừ Lâm Tiêu Hàm ra, trong số mười người còn lại, người không nên làm như vậy nhất chính là Sơ Hạ.
Không còn cách nào khác.
Trong khoảng thời gian Oa Cái đi đến bên bờ sông tìm Hàn Đình, Siêu Tử cũng không nhàn rỗi, anh ta tiếp tục tận tình khuyên bảo Sơ Hạ đừng gây chuyện nữa, một cô gái sống một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vẫn không có tác dụng.
Mặc dù bọn họ không thân thiết như Hàn Đình- Người từ nhỏ cùng lớn lên trong một viện với Sơ Hạ, nhưng bọn họ cũng sống trong cùng một con ngõ với Hàn Đình và Sơ Hạ, cũng là bạn nối khố lớn lên bên nhau.
Siêu Tử và Oa Cái tự nhận mình vẫn khá hiểu rõ con người Sơ Hạ.
Từ nhỏ đến lớn, Sơ Hạ đều nghe theo lời Hàn Đình trong tất cả mọi chuyện, bình thường không thích nói nhiều, nhưng Hàn Đình bảo cô làm gì, cô đều ngoan ngoan gật đầu, chưa bao giờ khiến Hàn Đình tức giận, là một cô nương vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
Hôm nay không hiểu tại sao, cô đột nhiên nổi loạn.
Thấy Oa Cái trở về, anh ta không còn cố gắng thuyết phục nữa, mà nhìn về phía Oa Cái hỏi: “Anh Đình nói thế nào?”
Oa Cái liếc mắt nhìn Sơ Hạ một cái, nhỏ giọng nói: “Anh Đình nói nếu đã không khuyên nhủ được thì chia cho cậu ấy trước đi, một cô gái như cậu ấy không thể sống tốt được, không thể chống đỡ được mấy ngày đâu, chắc chắn sẽ hối hận.”
Trong lòng Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không giải thích.
Chỉ cần Hàn Đình đừng giữ lương thực, ép cô sinh hoạt chung với mọi người là được.
Bây giờ có đã có thêm quan điểm của thượng đế, hiểu rõ cuộc sống của mình có tốt hay không tốt hơn ai hết.
Hối hận là điều không thể, một mình cô cũng có thể sống cuộc sống của bản thân tốt hơn.
Siêu Tử im lặng một lát, không nói gì thêm nữa, sau đó đi cân lương thực cho Sơ Hạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại đội chia lương thực xuống dựa theo đầu người, bây giờ đương nhiên cũng phải dựa theo đầu người để chia đều, bọn họ chia suất lương thực của một người cho Sơ Hạ, giống như khi chia cho Lâm Tiêu Hàm.
Số lương thực còn lại, mười người bọn họ sẽ sinh hoạt chung.
Mấy năm nay, tình hình của đất nước đã tốt hơn một chút so với những năm đầu nội loạn, nhưng cuộc sống của dân chúng vẫn khá nghèo khó cơ cực, có thể dùng từ không tốt để hình dung.
Ngay cả những người dân trong thành phố cũng phải ăn ngũ cốc thô, chứ đừng nói là nông thôn.
Số lương thực đại đội phân phát xuống cho bọn họ cũng giống như lương thực mà người dân trong thôn ăn hàng ngày.
Có rất ít lúa mạch và thóc gạo, nó chỉ đủ để ăn một hai bữa trong những ngày lễ tết, còn lại chủ yếu là các loại lương thực thô như cao lương, ngô bắp, còn có khoai lang đỏ khô.
Ngoài ra còn có một số hạt cải dầu, đậu phộng đậu nành, nhưng mấy thứ này đều dùng để ép dầu.
Siêu Tử chia đều những loại lương thực đó cho Sợ Hạ dựa theo trọng lượng đã tính sẵn.
Sau khi xác nhận số lương thực được chia cho mình đã đủ cân đủ lượng, Sơ Hạ cẩn thận cất chúng đi, nói một tiếng cảm ơn với Siêu Tử và Oa Cái rồi trở về ký túc xá của mình.
Nhìn theo Sơ Hạ đi ra khỏi phòng bếp, trên mặt Siêu Tử và Oa Cái đều tỏ ra bất đắc dĩ.
Không biết rốt cuộc nha đầu này làm sao nữa, Hàn Đình đối xử với cô như em gái ruột của mình, cô đột nhiên dùng cách thức này để phân rõ giới hạn với bọn họ, rõ ràng là không cho Hàn Đình mặt mũi mà.
Ngoại trừ Lâm Tiêu Hàm ra, trong số mười người còn lại, người không nên làm như vậy nhất chính là Sơ Hạ.
Không còn cách nào khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro