Chương 17
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Sau đó, cô ta kéo chăn nằm xuống giường, nói bóng nói gió một câu: “Một người đặt giữa đám đông cũng không có ai thèm liếc nhìn thì có gì để soi chứ? Còn có thể soi đến xinh đẹp hơn sao?”
Sơ Hạ cũng không nhẫn nhịn, trực tiếp đáp trả: “Chắc chắn tốt hơn nhiều so với cậu càng soi càng đen, càng soi càng xấu.”
Câu nói này rõ ràng đã đâm vào tâm vào phổi Cố Ngọc Trúc.
Cô ta tức giận đến mức lập tức ngồi bật dậy, không thể kiểm soát được giọng nói của mình, cao giọng nói: “Đường Sơ Hạ, cậu có ý gì? Hôm nay cậu bị bệnh gì sao? Uống nhầm thuốc à?”
Sơ Hạ cầm gương soi mặt: “Đúng vậy, cho nên tốt nhất các cậu hãy khách khí với tôi một chút.”
Cố Ngọc Trúc, Lý Kiều, Trần Tư Tư: “…”
Không phải uống nhầm thuốc thật đấy chứ? Bọn họ đã bao giờ không khách khí với cô chưa?
Đúng là có bệnh, không thể hiểu được.
Trong lòng Cố Ngọc Trúc thầm mắng một câu, nhưng ngoài miệng không nói gì thêm nữa, kéo chăn nằm xuống.
Trần Tư Tư và Lý Kiều đương nhiên không xen vào.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng lặng lẽ kéo chăn nằm xuống.
Các cô không nói gì, Sơ Hạ cũng không quan tâm đến các cô.
Cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, lại lặng lẽ thở ra.
Khuôn mặt mà cô nhìn thấy trong gương cũng giống như khi nhìn thấy ở dưới nước.
Giống như cách một lớp sương mù dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy rõ dáng vẻ thực sự.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, nghĩ… Chẳng lẽ cả đời này cô cứ như vậy sao?
Thân là người công cụ làm nền, cô thậm chí còn không xứng có được một khuôn mặt mà bản thân mình có thể nhìn thấy rõ, được người khác nhớ kỹ sao?
Lúc trước khi không có chính mình, cô không thèm để ý, cũng như không để bụng.
Nhưng bây giờ có đã có nhận thức về bản thân, đương nhiên muốn có một phiên bản hoàn thiện nhất về mình.
Bất kể là hình tượng bên ngoài hay tư tưởng tinh thần, đều phải hoàn chỉnh, rõ ràng và tỉnh táo.
Cô lại nghĩ.
Nếu như bây giờ cô đã có nhận thức về bản thân…
Có phải cũng có thể tìm cách khiến khuôn mặt của mình trở nên rõ ràng hơn hay không?
Cũng không biết rốt cuộc khuôn mặt cô trông như thế nào nữa?
Bây giờ trong mắt người khác, dung mạo của cô rất bình thường, giống như những gì Cố Ngọc Trúc vừa nói, nếu đặt ở trong đám đông, cũng không có người liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một cái. Nếu sau này cô có thể nhìn thấy rõ bản thân mình trong gương, không biết có phải lúc đó trong mắt người khác, cô cũng đã thay đổi hay không.
Ngay khi Sơ Hạ đang thất thần suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Sơ Hạ.”
Cô hồi phục lại tinh thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tô Vận đã tắm rửa xong xuôi.
Nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của Tô Vận, nội dung trong cuốn tiểu thuyết đột nhiên không chịu kiểm soát xuất hiện trong đầu Sơ Hạ.
Dưới góc nhìn của tiểu thuyết, Tô Vận là nữ chính có gút mắt tình cảm thứ hai với Hàn Đình, suất diễn của cô ta lớn hơn rất nhiều so với mối tình đầu của Hàn Đình- Đồng Nhuỵ, tình cảm giữa cô ta với Hàn Đình cũng sâu sắc hơn nhiều so vơi Đồng Nhuỵ.
Đồng Nhuỵ là nữ chính trong cốt truyện đầu tiên của cuốn tiểu thuyết.
Xuất thân của cô ấy tốt, gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp, trong sáng cao quý, là hình tượng của một nữ thần không tỳ vết về tất cả phương diện, phù hợp với mộng tưởng của tất cả nam nhân về mối tình đầu.
Hàn Đình đã yêu Đồng Nhuỵ ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc theo đuổi cô ấy cũng vô cùng cuồng nhiệt.
Sơ Hạ cũng không nhẫn nhịn, trực tiếp đáp trả: “Chắc chắn tốt hơn nhiều so với cậu càng soi càng đen, càng soi càng xấu.”
Câu nói này rõ ràng đã đâm vào tâm vào phổi Cố Ngọc Trúc.
Cô ta tức giận đến mức lập tức ngồi bật dậy, không thể kiểm soát được giọng nói của mình, cao giọng nói: “Đường Sơ Hạ, cậu có ý gì? Hôm nay cậu bị bệnh gì sao? Uống nhầm thuốc à?”
Sơ Hạ cầm gương soi mặt: “Đúng vậy, cho nên tốt nhất các cậu hãy khách khí với tôi một chút.”
Cố Ngọc Trúc, Lý Kiều, Trần Tư Tư: “…”
Không phải uống nhầm thuốc thật đấy chứ? Bọn họ đã bao giờ không khách khí với cô chưa?
Đúng là có bệnh, không thể hiểu được.
Trong lòng Cố Ngọc Trúc thầm mắng một câu, nhưng ngoài miệng không nói gì thêm nữa, kéo chăn nằm xuống.
Trần Tư Tư và Lý Kiều đương nhiên không xen vào.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, cùng lặng lẽ kéo chăn nằm xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các cô không nói gì, Sơ Hạ cũng không quan tâm đến các cô.
Cô nhìn khuôn mặt mình trong gương, lặng lẽ hít một hơi thật sâu, lại lặng lẽ thở ra.
Khuôn mặt mà cô nhìn thấy trong gương cũng giống như khi nhìn thấy ở dưới nước.
Giống như cách một lớp sương mù dày đặc, hoàn toàn không nhìn thấy rõ dáng vẻ thực sự.
Cô nhìn bản thân mình trong gương, nghĩ… Chẳng lẽ cả đời này cô cứ như vậy sao?
Thân là người công cụ làm nền, cô thậm chí còn không xứng có được một khuôn mặt mà bản thân mình có thể nhìn thấy rõ, được người khác nhớ kỹ sao?
Lúc trước khi không có chính mình, cô không thèm để ý, cũng như không để bụng.
Nhưng bây giờ có đã có nhận thức về bản thân, đương nhiên muốn có một phiên bản hoàn thiện nhất về mình.
Bất kể là hình tượng bên ngoài hay tư tưởng tinh thần, đều phải hoàn chỉnh, rõ ràng và tỉnh táo.
Cô lại nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như bây giờ cô đã có nhận thức về bản thân…
Có phải cũng có thể tìm cách khiến khuôn mặt của mình trở nên rõ ràng hơn hay không?
Cũng không biết rốt cuộc khuôn mặt cô trông như thế nào nữa?
Bây giờ trong mắt người khác, dung mạo của cô rất bình thường, giống như những gì Cố Ngọc Trúc vừa nói, nếu đặt ở trong đám đông, cũng không có người liếc mắt nhìn cô nhiều hơn một cái. Nếu sau này cô có thể nhìn thấy rõ bản thân mình trong gương, không biết có phải lúc đó trong mắt người khác, cô cũng đã thay đổi hay không.
Ngay khi Sơ Hạ đang thất thần suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Sơ Hạ.”
Cô hồi phục lại tinh thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tô Vận đã tắm rửa xong xuôi.
Nhìn thấy khuôn mặt ngược sáng của Tô Vận, nội dung trong cuốn tiểu thuyết đột nhiên không chịu kiểm soát xuất hiện trong đầu Sơ Hạ.
Dưới góc nhìn của tiểu thuyết, Tô Vận là nữ chính có gút mắt tình cảm thứ hai với Hàn Đình, suất diễn của cô ta lớn hơn rất nhiều so với mối tình đầu của Hàn Đình- Đồng Nhuỵ, tình cảm giữa cô ta với Hàn Đình cũng sâu sắc hơn nhiều so vơi Đồng Nhuỵ.
Đồng Nhuỵ là nữ chính trong cốt truyện đầu tiên của cuốn tiểu thuyết.
Xuất thân của cô ấy tốt, gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp, trong sáng cao quý, là hình tượng của một nữ thần không tỳ vết về tất cả phương diện, phù hợp với mộng tưởng của tất cả nam nhân về mối tình đầu.
Hàn Đình đã yêu Đồng Nhuỵ ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc theo đuổi cô ấy cũng vô cùng cuồng nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro