Chương 21
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô lại bắt đầu nằm mơ, trong giấc mơ, cô cầm chiếc gương kia đến trước mặt mình.
Khuôn mặt của cô được phản chiếu trong gương, lúc đầu nó mơ hồ giống như sương mù, sau đó từ từ trở nên rõ ràng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương dần dần trở nên rõ ràng hơn, Sơ Hạ không khỏi trở nên căng thẳng.
Cô nín thở nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, hai mắt thậm chí còn không dám chớp dù chỉ một lần, nhìn chằm chằm cho đến cuối cùng, khi toàn bộ khuôn mặt hoàn toàn rõ ràng trong gương, lông mày, sống mũi, đôi môi, thậm chí cả tóc mái bên trán đều khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp tinh xảo.
Hai hàng lông mày cong như lá liễu, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, không cười mà tự cong.
Cô không tìm được tính từ miêu tả nào cả, chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích.
Sơ Hạ kìm nén cảm giác căng thẳng và kinh ngạc trong lòng, đưa tay lên chạm vào gò má.
Cô muốn sờ, muốn xoa nắm gò má trong gương, kết quả ngón tay vừa mới chạm vào gò má, cảnh trong mơ đột nhiên biến mất, cô tỉnh lại từ trên giường.
Cảnh tượng trong mơ vẫn rất rõ ràng, Sơ Hạ vội vàng chạm vào chiếc gương trên đầu gối.
Trong căn phòng có nắng sớm vô cùng mỏng manh, mượn chút ánh sáng yếu ớt này, cô nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương vẫn giống như đang chìm trong sương mù, Sơ Hạ nhắm mắt lại, đặt gương xuống.
Đúng là đang mơ một giấc mơ đẹp.
Cô cứ thế nhắm mắt nằm thêm một lúc, cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.
Những người khác vẫn chưa tỉnh lại, cô nhẹ nhàng rời giường, mặc quần áo, buộc tóc, gấp gọn gàng đệm chăn của mình, nhét chiếc gương xuống dưới đầu gối rồi đi ra ngoài sân rửa mặt.
Lúc Sơ Hạ bưng chậu nước đi ra khỏi ký túc xá, Lâm Tiêu Hàm vừa mới rửa mặt xong.
Bình thường Lâm Tiêu Hàm vừa kiêu căng ngạo mạn, anh coi thường Hàn Đình, không thích những người khác, đương nhiên càng không thích Sơ Hạ ngốc nghếch cả ngày chỉ biết đi theo mông Hàn Đình này, anh thậm chí còn thường xuyên thể hiện sự ghét bỏ của mình lên trên mặt.
Lúc nhìn thấy Sơ Hạ, phần lớn thời gian anh thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên.
Bây giờ cũng như thế này, anh chỉ vờ như không nhìn thấy Sơ Hạ, bưng chậu rửa mặt lên trực tiếp trở về ký túc xá.
Với tính cách như Lâm Tiêu Hàm, ngày thường kiêu căng lạnh nhạt, đối xử khắc nghiệt với người khác, anh lần lượt đắc tội với tất cả mọi người trong điểm thanh niên trí thức, những người khác không thích anh, Sơ Hạ đương nhiên cũng không thích anh.
Sơ Hạ cũng chỉ vờ như không nhìn thấy anh, sau khi anh rời đi, cô đi đến bên cạnh giếng múc nước rửa mặt.
Trong lúc cô đang rửa mặt, Lâm Tiêu Hàm lại đi ra khỏi ký túc xá, vào phòng bếp.
Sơ Hạ không quan tâm anh ta đang làm gì.
Cô nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, trở về ký túc xá cất đồ dùng rửa mặt, sau đó đi về phía phòng bếp.
Sau khi vào phòng bếp, Lâm Tiêu Hàm đã nhóm lửa phía sau bếp.
Cô vẫn coi anh như không khí như mọi khi, đi thẳng đến túi lương thực của mình lấy ra một ít cao lương và mấy chủ khoai lang đỏ khô, múc nước rửa sạch sẽ rồi cho vào nồi, dự định sẽ nấu cháo bằng khoai lang luộc khô và hạt cao lương.
Bệ bếp trong phòng bếp là một bếp lò lớn nấu được hai nồi.
Lâm Tiêu Hàm đang dùng bếp nồi lớn, Sơ Hạ đương nhiên phải dùng bếp nồi nhỏ bên trong.
Khuôn mặt của cô được phản chiếu trong gương, lúc đầu nó mơ hồ giống như sương mù, sau đó từ từ trở nên rõ ràng.
Khi nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương dần dần trở nên rõ ràng hơn, Sơ Hạ không khỏi trở nên căng thẳng.
Cô nín thở nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, hai mắt thậm chí còn không dám chớp dù chỉ một lần, nhìn chằm chằm cho đến cuối cùng, khi toàn bộ khuôn mặt hoàn toàn rõ ràng trong gương, lông mày, sống mũi, đôi môi, thậm chí cả tóc mái bên trán đều khiến cô vô cùng kinh ngạc.
Đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp tinh xảo.
Hai hàng lông mày cong như lá liễu, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng hồng, đôi môi đỏ mọng, không cười mà tự cong.
Cô không tìm được tính từ miêu tả nào cả, chỉ cảm thấy vô cùng yêu thích.
Sơ Hạ kìm nén cảm giác căng thẳng và kinh ngạc trong lòng, đưa tay lên chạm vào gò má.
Cô muốn sờ, muốn xoa nắm gò má trong gương, kết quả ngón tay vừa mới chạm vào gò má, cảnh trong mơ đột nhiên biến mất, cô tỉnh lại từ trên giường.
Cảnh tượng trong mơ vẫn rất rõ ràng, Sơ Hạ vội vàng chạm vào chiếc gương trên đầu gối.
Trong căn phòng có nắng sớm vô cùng mỏng manh, mượn chút ánh sáng yếu ớt này, cô nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương vẫn giống như đang chìm trong sương mù, Sơ Hạ nhắm mắt lại, đặt gương xuống.
Đúng là đang mơ một giấc mơ đẹp.
Cô cứ thế nhắm mắt nằm thêm một lúc, cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa.
Những người khác vẫn chưa tỉnh lại, cô nhẹ nhàng rời giường, mặc quần áo, buộc tóc, gấp gọn gàng đệm chăn của mình, nhét chiếc gương xuống dưới đầu gối rồi đi ra ngoài sân rửa mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Sơ Hạ bưng chậu nước đi ra khỏi ký túc xá, Lâm Tiêu Hàm vừa mới rửa mặt xong.
Bình thường Lâm Tiêu Hàm vừa kiêu căng ngạo mạn, anh coi thường Hàn Đình, không thích những người khác, đương nhiên càng không thích Sơ Hạ ngốc nghếch cả ngày chỉ biết đi theo mông Hàn Đình này, anh thậm chí còn thường xuyên thể hiện sự ghét bỏ của mình lên trên mặt.
Lúc nhìn thấy Sơ Hạ, phần lớn thời gian anh thậm chí còn không thèm nhấc mí mắt lên.
Bây giờ cũng như thế này, anh chỉ vờ như không nhìn thấy Sơ Hạ, bưng chậu rửa mặt lên trực tiếp trở về ký túc xá.
Với tính cách như Lâm Tiêu Hàm, ngày thường kiêu căng lạnh nhạt, đối xử khắc nghiệt với người khác, anh lần lượt đắc tội với tất cả mọi người trong điểm thanh niên trí thức, những người khác không thích anh, Sơ Hạ đương nhiên cũng không thích anh.
Sơ Hạ cũng chỉ vờ như không nhìn thấy anh, sau khi anh rời đi, cô đi đến bên cạnh giếng múc nước rửa mặt.
Trong lúc cô đang rửa mặt, Lâm Tiêu Hàm lại đi ra khỏi ký túc xá, vào phòng bếp.
Sơ Hạ không quan tâm anh ta đang làm gì.
Cô nhanh chóng rửa mặt xong xuôi, trở về ký túc xá cất đồ dùng rửa mặt, sau đó đi về phía phòng bếp.
Sau khi vào phòng bếp, Lâm Tiêu Hàm đã nhóm lửa phía sau bếp.
Cô vẫn coi anh như không khí như mọi khi, đi thẳng đến túi lương thực của mình lấy ra một ít cao lương và mấy chủ khoai lang đỏ khô, múc nước rửa sạch sẽ rồi cho vào nồi, dự định sẽ nấu cháo bằng khoai lang luộc khô và hạt cao lương.
Bệ bếp trong phòng bếp là một bếp lò lớn nấu được hai nồi.
Lâm Tiêu Hàm đang dùng bếp nồi lớn, Sơ Hạ đương nhiên phải dùng bếp nồi nhỏ bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro