Chương 20
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Tô Vận lại nhìn cô thêm một lát rồi nói: “Vậy tại sao cậu không sinh hoạt chung với chúng tôi?”
Sơ Hạ nhỏ giọng nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nhiều người cùng nhau sinh hoạt chung như vậy rất phiền phức.”
Tô Vận thấm thía nói: “Nhưng một cô gái như cậu nếu sống một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn không thể giải quyết được, mọi người sinh hoạt với nhau, trong tất cả mọi việc đều có người quan tâm chăm sóc, không tốt hơn sao?”
Sơ Hạ lắc đầu: “Không tốt.”
Tô Vận: “…”
Tô Vận nghẹn họng.
Lúc này, Cố Ngọc Trúc nằm bên cạnh lại mở miệng: “Tô Vận, cậu đừng khuyên cậu ấy nữa, với dáng vẻ hiện tại của cậu ấy chưa chắc đã nhận ân tình của cậu đâu. Con đường này là do cậu ấy kiên quyết lựa chọn, cậu ấy thích làm như thế nào thì làm thôi, nếu có bản lĩnh thì khi gặp khó khăn đừng đến gặp Hàn Đình, khi không thể sống nữa thì cũng đừng nước mắt nước mũi muốn sinh hoạt chung với chúng ta một lần nữa.”
Sơ Hạ lập tức tiếp lời: “Cậu yên tâm, cho dù các cậu khóc lóc cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không sống chung.”
Cố Ngọc Trúc đột nhiên hất chăn ra: “Đường Sơ Hạ, cậu…”
Cô ta nghẹn một lúc lâu mới nói tiếp: “Cậu cứ chờ khóc đi.”
“Ồ.” Sơ Hạ khinh thường cười một tiếng: “Vậy cậu cứ chờ đi.”
Cố Ngọc Trúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không tiếp tục cãi nhau nữa, kéo chăn lên nằm xuống một lần nữa.
Chờ thì chờ.
Sơ Hạ và Cố Ngọc Trúc cãi nhau một lúc lâu nhưng Trần Tư Tư và Lý Kiều không hề lên tiếng.
Hai người đắp chăn mặt đối mặt nằm đó, lặng lẽ trao đổi ánh mắt nghe náo nhiệt.
Chuyện chiếc gương không liên quan gì đến các cô, các cô đương nhiên sẽ không xen vào.
Còn về chuyện Sơ Hạ không muốn sinh hoạt chung với các cô, trong lòng các cô đều phản đối, dù sau hành động này của Sơ Hạ cũng làm tổn thương tình cảm của mọi người, nhưng lúc này khi mở cuộc họp, Lý Kiều đã nói với Sơ Hạ, bây giờ đương nhiên cũng không muốn lãng phí nước bọt thêm nữa.
Tô Vận vẫn còn ngồi trên mép giường Sơ Hạ.
Cô ta nhìn Sơ Hạ cứng rắn giống như một tấm ván sắt, cả người mọc đầy gai, cũng không biết cô đã bị cái gì kích thích, thấy cho dù có hỏi cũng không thể hỏi được nguyên nhân cụ thể, cô ta cũng không tự tìm khó chịu tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Thấy Sơ Hạ và Cố Ngọc Trúc đã ngừng cãi nhau, cô ta khẽ thở ra một hơi rồi nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Nói xong, cô ta đứng dậy thổi tắt ngọn đèn dầu, mò mẫn đi đến chỗ nằm chính giữa nhất, kéo chăn nằm xuống.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Sơ Hạ cũng không còn soi gương nữa.
Cô đặt chiếc gương bên cạnh mép gối, cũng kéo chăn nằm xuống, đưa lưng về phía Cố Ngọc Trúc.
Trước đó, mỗi tối sau khi tắt đèn nằm xuống đi ngủ, bốn người Tô Vận, Cố Ngọc Trúc, Lý Kiều và Trần Tư Tư đều sẽ trò chuyện với nhau một lúc, hoặc cảm thán, hoặc phàn nàn hoặc nói chút chuyện râu ria không đáng kể.
Nhưng buổi tối hôm nay, sau khi tắt đèn, bốn người đều không ai lên tiếng.
Từ trước đến nay Sơ Hạ đều không thích nói chuyện, đương nhiên cũng không quan tâm các cô có nói chuyện hay không, chỉ tự ngủ.
Đương nhiên, những chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự vô cùng kỳ quái.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Sơ Hạ nhắm mắt lại, cẩn thận xem xét tất cả mọi chuyện ở trong đầu một lần, sau đó tiêu hoá từng chút từng chút một.
Sau khi tiêu hoá xong mọi thứ, cô cũng nhắm mắt lại ngủ.
Sơ Hạ nhỏ giọng nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nhiều người cùng nhau sinh hoạt chung như vậy rất phiền phức.”
Tô Vận thấm thía nói: “Nhưng một cô gái như cậu nếu sống một mình sẽ gặp rất nhiều khó khăn không thể giải quyết được, mọi người sinh hoạt với nhau, trong tất cả mọi việc đều có người quan tâm chăm sóc, không tốt hơn sao?”
Sơ Hạ lắc đầu: “Không tốt.”
Tô Vận: “…”
Tô Vận nghẹn họng.
Lúc này, Cố Ngọc Trúc nằm bên cạnh lại mở miệng: “Tô Vận, cậu đừng khuyên cậu ấy nữa, với dáng vẻ hiện tại của cậu ấy chưa chắc đã nhận ân tình của cậu đâu. Con đường này là do cậu ấy kiên quyết lựa chọn, cậu ấy thích làm như thế nào thì làm thôi, nếu có bản lĩnh thì khi gặp khó khăn đừng đến gặp Hàn Đình, khi không thể sống nữa thì cũng đừng nước mắt nước mũi muốn sinh hoạt chung với chúng ta một lần nữa.”
Sơ Hạ lập tức tiếp lời: “Cậu yên tâm, cho dù các cậu khóc lóc cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không sống chung.”
Cố Ngọc Trúc đột nhiên hất chăn ra: “Đường Sơ Hạ, cậu…”
Cô ta nghẹn một lúc lâu mới nói tiếp: “Cậu cứ chờ khóc đi.”
“Ồ.” Sơ Hạ khinh thường cười một tiếng: “Vậy cậu cứ chờ đi.”
Cố Ngọc Trúc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không tiếp tục cãi nhau nữa, kéo chăn lên nằm xuống một lần nữa.
Chờ thì chờ.
Sơ Hạ và Cố Ngọc Trúc cãi nhau một lúc lâu nhưng Trần Tư Tư và Lý Kiều không hề lên tiếng.
Hai người đắp chăn mặt đối mặt nằm đó, lặng lẽ trao đổi ánh mắt nghe náo nhiệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện chiếc gương không liên quan gì đến các cô, các cô đương nhiên sẽ không xen vào.
Còn về chuyện Sơ Hạ không muốn sinh hoạt chung với các cô, trong lòng các cô đều phản đối, dù sau hành động này của Sơ Hạ cũng làm tổn thương tình cảm của mọi người, nhưng lúc này khi mở cuộc họp, Lý Kiều đã nói với Sơ Hạ, bây giờ đương nhiên cũng không muốn lãng phí nước bọt thêm nữa.
Tô Vận vẫn còn ngồi trên mép giường Sơ Hạ.
Cô ta nhìn Sơ Hạ cứng rắn giống như một tấm ván sắt, cả người mọc đầy gai, cũng không biết cô đã bị cái gì kích thích, thấy cho dù có hỏi cũng không thể hỏi được nguyên nhân cụ thể, cô ta cũng không tự tìm khó chịu tiếp tục khuyên nhủ nữa.
Thấy Sơ Hạ và Cố Ngọc Trúc đã ngừng cãi nhau, cô ta khẽ thở ra một hơi rồi nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”
Nói xong, cô ta đứng dậy thổi tắt ngọn đèn dầu, mò mẫn đi đến chỗ nằm chính giữa nhất, kéo chăn nằm xuống.
Căn phòng chìm trong bóng tối, Sơ Hạ cũng không còn soi gương nữa.
Cô đặt chiếc gương bên cạnh mép gối, cũng kéo chăn nằm xuống, đưa lưng về phía Cố Ngọc Trúc.
Trước đó, mỗi tối sau khi tắt đèn nằm xuống đi ngủ, bốn người Tô Vận, Cố Ngọc Trúc, Lý Kiều và Trần Tư Tư đều sẽ trò chuyện với nhau một lúc, hoặc cảm thán, hoặc phàn nàn hoặc nói chút chuyện râu ria không đáng kể.
Nhưng buổi tối hôm nay, sau khi tắt đèn, bốn người đều không ai lên tiếng.
Từ trước đến nay Sơ Hạ đều không thích nói chuyện, đương nhiên cũng không quan tâm các cô có nói chuyện hay không, chỉ tự ngủ.
Đương nhiên, những chuyện xảy ra ngày hôm nay thực sự vô cùng kỳ quái.
Trước khi đi vào giấc ngủ, Sơ Hạ nhắm mắt lại, cẩn thận xem xét tất cả mọi chuyện ở trong đầu một lần, sau đó tiêu hoá từng chút từng chút một.
Sau khi tiêu hoá xong mọi thứ, cô cũng nhắm mắt lại ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro