Chương 19
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Bản thân anh ta như vậy, nếu trong thôn có cơ hội tốt gì, căn bản không thể rơi xuống trên đầu anh ta, hôm nay anh ta có mặt trong đội bảo an của công xã, ngày mai phải đọc bản tự kiểm điểm trong cuộc họp phê bình thì lấy gì để cho Tô Vận?
Vì thế, mọi sự trả giá của anh ta dành cho Tô Vận đều là do người nữ phụ bị lợi dụng là Sơ Hạ cô đây.
Trong tiểu thuyết, bởi vì Sơ Hạ chăm chỉ làm việc, tính tình giản dị hiền hoà, bà con nông dân đều rất thích cô.
Nếu như trong đội có chuyện tốt hay cơ hội gì, người đầu tiên các cán bộ nghĩ đến sẽ là dành nó cho Lâm Tiêu Hàm, người thứ hai họ nghĩ đến chính là Sơ Hạ.
Nếu Sơ Hạ nhận được cơ hội, đều sẽ nhường lại cho Tô Vận.
Cuối cùng, ngay cả cơ hội được trở về thành phố của Tô Vận cũng là do Sơ Hạ nhường cho cô ta.
Tô Vận thực tế hơn nhiều so với Đồng Nhuỵ, cho nên Hàn Đình nhận không ít đau khổ trong tình yêu.
Tô Vận yêu Hàn Đình, nhưng cũng lợi dụng Hàn Đình, sau khi cô ta có được cơ hội trở về thành phố, Hàn Đình không thể nhanh chóng buông bỏ mối quan hệ này, trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó, giữa hai người bọn họ vẫn còn dây dưa với nhau.
Sau này gặp lại, Hàn Đình muốn được ở bên cạnh Tô Vận mãi mãi, nhưng trong lòng Tô Vận lại cảm thấy một người lang thang phóng khoáng, hờ hững như Hàn Đình không thể mang đến cho cô ta một cuộc sống cô ta mong muốn.
Anh ta có thể cho cô ta tình yêu, nhưng lại không cho cô ta cuộc sống giàu có.
Giữa tình yêu và cuộc sống giàu có, Tô Vận đã lựa chọn vế sau, nhưng trong lòng cô ta vẫn còn yêu Hàn Đình, không muốn buông bỏ tình yêu, cho nên lại tiếp tục dây dưa không rõ với Hàn Đình thêm một khoảng thời gian.
Sau đó, Hàn Đình đã hoàn toàn hồi phục lại tinh thần sau nỗi đau tình yêu, cúi đầu trước cuộc sống.
Anh ta trở về Bắc Kinh, cuối cùng cũng nhìn thấy Sơ Hạ vẫn còn đang chờ anh ta ở trong tứ hợp viện.
Sau đó, anh ta kết hôn với Sơ Hạ, tập trung toàn bộ tinh thần vào sự nghiệp.
Sau khi sự nghiệp của anh ta thành công và trở nên nổi tiếng, Tô Vận bỗng nhiên xuất hiện, tặng cho anh ta một món quà.
Cô ta đã lén lút sinh cho anh ta một người con trai với khuôn mặt giống hệt anh ta.
Sau đó…
Tô Vận qua đời vì ung thư giai đoạn cuối.
Cô ta vĩnh viễn sống trong lòng Hàn Đình.
Tô Vận, người đã kết thúc cả cuộc đời ở trong cuốn tiểu thuyết lúc này đang đứng trước mặt Sơ Hạ.
Cô ta thấy Sơ Hạ ngây người, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu không quen biết tôi sao?”
Sơ Hạ lấy lại tinh thần, theo bản năng đáp lại cô ta bằng một nụ cười qua loa có lệ.
Cô không trả lời câu hỏi của Tô Vận, mà hỏi lại một câu: “Cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
Tô Vận ngồi xuống bên mép giường của cô, lúc nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi quan sát một lúc, cô ta hỏi với giọng điệu quan tâm: “Rốt cuộc hôm nay cô sao vậy?”
Sơ Hạ lại qua loa có lệ mỉm cười một tiếng: “Tôi không sao cả, vẫn ổn mà.”
Tô Vận đương nhiên không tin, lại nói: “Hôm nay cậu rất kỳ lạ, Hàn Đình rất lo lắng cho cậu, bảo tôi hỏi cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy, nếu cậu có chuyện gì không tiện nói với cậu ấy thì có thể nói với tôi.”
Sơ Hạ cong cong khoé miệng, lắc đầu: “Tôi không sao cả.”
Vì thế, mọi sự trả giá của anh ta dành cho Tô Vận đều là do người nữ phụ bị lợi dụng là Sơ Hạ cô đây.
Trong tiểu thuyết, bởi vì Sơ Hạ chăm chỉ làm việc, tính tình giản dị hiền hoà, bà con nông dân đều rất thích cô.
Nếu như trong đội có chuyện tốt hay cơ hội gì, người đầu tiên các cán bộ nghĩ đến sẽ là dành nó cho Lâm Tiêu Hàm, người thứ hai họ nghĩ đến chính là Sơ Hạ.
Nếu Sơ Hạ nhận được cơ hội, đều sẽ nhường lại cho Tô Vận.
Cuối cùng, ngay cả cơ hội được trở về thành phố của Tô Vận cũng là do Sơ Hạ nhường cho cô ta.
Tô Vận thực tế hơn nhiều so với Đồng Nhuỵ, cho nên Hàn Đình nhận không ít đau khổ trong tình yêu.
Tô Vận yêu Hàn Đình, nhưng cũng lợi dụng Hàn Đình, sau khi cô ta có được cơ hội trở về thành phố, Hàn Đình không thể nhanh chóng buông bỏ mối quan hệ này, trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó, giữa hai người bọn họ vẫn còn dây dưa với nhau.
Sau này gặp lại, Hàn Đình muốn được ở bên cạnh Tô Vận mãi mãi, nhưng trong lòng Tô Vận lại cảm thấy một người lang thang phóng khoáng, hờ hững như Hàn Đình không thể mang đến cho cô ta một cuộc sống cô ta mong muốn.
Anh ta có thể cho cô ta tình yêu, nhưng lại không cho cô ta cuộc sống giàu có.
Giữa tình yêu và cuộc sống giàu có, Tô Vận đã lựa chọn vế sau, nhưng trong lòng cô ta vẫn còn yêu Hàn Đình, không muốn buông bỏ tình yêu, cho nên lại tiếp tục dây dưa không rõ với Hàn Đình thêm một khoảng thời gian.
Sau đó, Hàn Đình đã hoàn toàn hồi phục lại tinh thần sau nỗi đau tình yêu, cúi đầu trước cuộc sống.
Anh ta trở về Bắc Kinh, cuối cùng cũng nhìn thấy Sơ Hạ vẫn còn đang chờ anh ta ở trong tứ hợp viện.
Sau đó, anh ta kết hôn với Sơ Hạ, tập trung toàn bộ tinh thần vào sự nghiệp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi sự nghiệp của anh ta thành công và trở nên nổi tiếng, Tô Vận bỗng nhiên xuất hiện, tặng cho anh ta một món quà.
Cô ta đã lén lút sinh cho anh ta một người con trai với khuôn mặt giống hệt anh ta.
Sau đó…
Tô Vận qua đời vì ung thư giai đoạn cuối.
Cô ta vĩnh viễn sống trong lòng Hàn Đình.
Tô Vận, người đã kết thúc cả cuộc đời ở trong cuốn tiểu thuyết lúc này đang đứng trước mặt Sơ Hạ.
Cô ta thấy Sơ Hạ ngây người, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì vậy? Cậu không quen biết tôi sao?”
Sơ Hạ lấy lại tinh thần, theo bản năng đáp lại cô ta bằng một nụ cười qua loa có lệ.
Cô không trả lời câu hỏi của Tô Vận, mà hỏi lại một câu: “Cô gọi tôi có chuyện gì sao?”
Tô Vận ngồi xuống bên mép giường của cô, lúc nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi quan sát một lúc, cô ta hỏi với giọng điệu quan tâm: “Rốt cuộc hôm nay cô sao vậy?”
Sơ Hạ lại qua loa có lệ mỉm cười một tiếng: “Tôi không sao cả, vẫn ổn mà.”
Tô Vận đương nhiên không tin, lại nói: “Hôm nay cậu rất kỳ lạ, Hàn Đình rất lo lắng cho cậu, bảo tôi hỏi cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy, nếu cậu có chuyện gì không tiện nói với cậu ấy thì có thể nói với tôi.”
Sơ Hạ cong cong khoé miệng, lắc đầu: “Tôi không sao cả.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro