Chương 26
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Nhưng chỉ cần đến giờ làm việc, nếu không phải chân đau thì cũng là bụng đau, không ngừng thay đổi thủ đoạn, mánh lới để lười biếng.
Đặc biệt là tên Hàn Đình dẫn đầu kia cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Chỉ trong vòng hơn nửa tháng ngắn ngủn, anh ta đã từng vào tổ bảo an của công xã, tham dự cuộc họp phê bình.
Khi nhìn người khác đã bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì anh ta lại nhởn nhơ chơi đùa, không làm gì cả.
Da mặt dày đến mức có thể so sánh với tường thành, dùng đạn đạo cũng không thể xuyên tạc được.
Hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này nữa.
Lương Hữu Điền đứng bên mép ruộng siết hông nghiến răng nghiến lợi một hồi.
Khi đã trút lên nỗi tức giận trong lòng, ông ấy gọi Sơ Hạ lại: “Cô khoan hẵng làm, bỏ công việc trong tay xuống, đi cùng tôi đến bờ ruộng một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nói rồi, ông ấy đi dọc theo bờ ruộng đi đến đầu kia bờ ruộng, lại mở miệng gọi: “Lâm Tiêu Hàm, cậu lại đây một chút.”
Lâm Tiêu Hàm ở trên cánh đồng cách đó khoảng chừng hai mươi mét đáp lời.
Sơ Hạ cũng không chậm trễ thời gian, buông cái thìa múc phân cán dài trong tay xuống, đi bên bờ ruộng đi đến cuối ruộng.
Khi sắp đến cuối ruộng, cô đưa tay lên kéo chiếc khăn quàng cổ trên mặt xuống.
Lâm Tiêu Hàm chạy chậm đến, đi đến cuối bờ ruộng cùng một lúc với Sơ Hạ.
Hai người đi đến đừng trước mặt Lương Hữu Điền.
Lâm Tiêu Hàm hỏi trước: “Lương đội trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Sơ Hạ không hỏi, cô cho rằng Lương Hữu Điền tìm bọn họ để nói đến những thanh niên trí thức khác không đi làm việc.
Kết quả, Lương Hữu Điền lại mở miệng nói: “Là thế này, ngày hôm qua đại đội Cách Uỷ hội chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp, dự định sẽ mở lại trường tiểu học trong đại đội chúng ta một lần nữa. Ban đầu trong thôn của chúng ta cũng có một trường tiểu học, nhưng đã bị đóng cửa trong hai ba năm cách mạng nổ ra kia, sau đó thì không tìm được giáo viên để mở lại một lần nữa. Mấy đứa nhỏ trong thôn muốn đi học đều phải chạy đến đại đội Sa Trang hoặc công xã, đường xá xa xôi, bây giờ chẳng phải các cô các cậu đã đến đây rồi sao, chúng tôi muốn mở lại trường học một lần nữa. Trong nửa tháng qua, biểu hiện của hai người khiến người khác rất yên tâm, cho nên chúng tôi muốn hai người làm giáo viên, hai người cảm thấy thế nào?”
Sau khi nghe xong những lời này, Sơ Hạ theo bản năng ngây ngẩn cả người.
Mặc dù việc này khiến người khác vô cùng bất ngờ vui vẻ, nhưng điều khiến cô sửng sốt không phải là vì bất ngờ vui vẻ.
Mà là trong đầu cô lại đột nhiên xuất hiện nội dung của cuốn tiểu thuyết, hơn nữa còn tin tưởng hơn một chút vào tính xác thực của nó.
Bởi vì chuyện này cũng xuất hiện trong tiểu thuyết.
Chẳng qua, diễn biến trong tiểu thuyết là sau khi biết được chuyện này, Hàn Đình đã tìm đến cô nói chuyện, yêu cầu cô nhường cơ hội này cho Tô Vận, để Tô Vận làm giáo viên.
Sau khi nghe xong, Lâm Tiêu Hàm lập tức thể hiện sự vui sướng và vinh hạnh của mình.
Lương Hữu Điền thấy Sơ Hạ vẫn ngẩn ngơ không nói gì, bèn hỏi thêm một câu: “Phản ứng của cô như thế này là… Không muốn làm giáo viên sao?”
Nghe vậy, Sơ Hạ hồi phục lại tinh thần.
Cô vội vàng mỉm cười, vui vẻ nói: “Lương đội trưởng, tôi muốn, tôi muốn, chỉ là ngài đột nhiên trao cho tôi một cơ hội tốt như vậy, tôi vui mừng đến sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.”
Chuyện tốt như vậy ai lại không muốn chứ?
Đặc biệt là tên Hàn Đình dẫn đầu kia cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Chỉ trong vòng hơn nửa tháng ngắn ngủn, anh ta đã từng vào tổ bảo an của công xã, tham dự cuộc họp phê bình.
Khi nhìn người khác đã bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì anh ta lại nhởn nhơ chơi đùa, không làm gì cả.
Da mặt dày đến mức có thể so sánh với tường thành, dùng đạn đạo cũng không thể xuyên tạc được.
Hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này nữa.
Lương Hữu Điền đứng bên mép ruộng siết hông nghiến răng nghiến lợi một hồi.
Khi đã trút lên nỗi tức giận trong lòng, ông ấy gọi Sơ Hạ lại: “Cô khoan hẵng làm, bỏ công việc trong tay xuống, đi cùng tôi đến bờ ruộng một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Nói rồi, ông ấy đi dọc theo bờ ruộng đi đến đầu kia bờ ruộng, lại mở miệng gọi: “Lâm Tiêu Hàm, cậu lại đây một chút.”
Lâm Tiêu Hàm ở trên cánh đồng cách đó khoảng chừng hai mươi mét đáp lời.
Sơ Hạ cũng không chậm trễ thời gian, buông cái thìa múc phân cán dài trong tay xuống, đi bên bờ ruộng đi đến cuối ruộng.
Khi sắp đến cuối ruộng, cô đưa tay lên kéo chiếc khăn quàng cổ trên mặt xuống.
Lâm Tiêu Hàm chạy chậm đến, đi đến cuối bờ ruộng cùng một lúc với Sơ Hạ.
Hai người đi đến đừng trước mặt Lương Hữu Điền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiêu Hàm hỏi trước: “Lương đội trưởng, ngài tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Sơ Hạ không hỏi, cô cho rằng Lương Hữu Điền tìm bọn họ để nói đến những thanh niên trí thức khác không đi làm việc.
Kết quả, Lương Hữu Điền lại mở miệng nói: “Là thế này, ngày hôm qua đại đội Cách Uỷ hội chúng tôi đã tổ chức một cuộc họp, dự định sẽ mở lại trường tiểu học trong đại đội chúng ta một lần nữa. Ban đầu trong thôn của chúng ta cũng có một trường tiểu học, nhưng đã bị đóng cửa trong hai ba năm cách mạng nổ ra kia, sau đó thì không tìm được giáo viên để mở lại một lần nữa. Mấy đứa nhỏ trong thôn muốn đi học đều phải chạy đến đại đội Sa Trang hoặc công xã, đường xá xa xôi, bây giờ chẳng phải các cô các cậu đã đến đây rồi sao, chúng tôi muốn mở lại trường học một lần nữa. Trong nửa tháng qua, biểu hiện của hai người khiến người khác rất yên tâm, cho nên chúng tôi muốn hai người làm giáo viên, hai người cảm thấy thế nào?”
Sau khi nghe xong những lời này, Sơ Hạ theo bản năng ngây ngẩn cả người.
Mặc dù việc này khiến người khác vô cùng bất ngờ vui vẻ, nhưng điều khiến cô sửng sốt không phải là vì bất ngờ vui vẻ.
Mà là trong đầu cô lại đột nhiên xuất hiện nội dung của cuốn tiểu thuyết, hơn nữa còn tin tưởng hơn một chút vào tính xác thực của nó.
Bởi vì chuyện này cũng xuất hiện trong tiểu thuyết.
Chẳng qua, diễn biến trong tiểu thuyết là sau khi biết được chuyện này, Hàn Đình đã tìm đến cô nói chuyện, yêu cầu cô nhường cơ hội này cho Tô Vận, để Tô Vận làm giáo viên.
Sau khi nghe xong, Lâm Tiêu Hàm lập tức thể hiện sự vui sướng và vinh hạnh của mình.
Lương Hữu Điền thấy Sơ Hạ vẫn ngẩn ngơ không nói gì, bèn hỏi thêm một câu: “Phản ứng của cô như thế này là… Không muốn làm giáo viên sao?”
Nghe vậy, Sơ Hạ hồi phục lại tinh thần.
Cô vội vàng mỉm cười, vui vẻ nói: “Lương đội trưởng, tôi muốn, tôi muốn, chỉ là ngài đột nhiên trao cho tôi một cơ hội tốt như vậy, tôi vui mừng đến sửng sốt, có chút không phản ứng kịp.”
Chuyện tốt như vậy ai lại không muốn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro