Chương 27
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Làm giáo viên hàng tháng đều được nhận tiền lương cố định, hơn nữa không cần phải ngày nào cũng dãi nắng dầm mưa đổ sức ở ngoài đồng, so với việc ngày ngày làm việc chấm công không phải chỉ tốt hơn tí tẹo.
Nghe Sơ Hạ nói như vậy, Lương Hữu Điền cũng bật cười ha hả.
Ông ấy cũng khách khí nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi, tôi sẽ đưa hai người đến trường học xem thử trước.”
Sơ Hạ vui vẻ chuẩn bị đi theo sau, bởi vì quá mức vui mừng nên trước khi rời đi, cô còn theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Hàm một cái.
Bởi vì Lâm Tiêu Hàm cùng nhận được cơ hội với cô nên bọn họ cùng có chung niềm vui.
Nhưng khi ánh mắt vừa mới dừng lại trên mặt Lâm Tiêu Hàm, bắt gặp ánh mắt của anh, trong đầu Sơ Hạ lập tức nghĩ đến trạng thái mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Vì thế, cô lập tức ngừng cười, giả vờ như mình không muốn làm gì cả, quay đầu lại đi về phía trước.
Lâm Tiêu Hàm: “…”
Sơ Hạ vui vẻ đi đuổi kịp bước chân Lương Hữu Điền.
Lâm Tiêu Hàm bước nhanh vài bước, dễ dàng đuổi kịp hai người bọn họ.
Trường tiểu học đại đội Đàm Khê nằm ở phía đối diện sở chỉ huy đại đội.
Hợp tác xã cung ứng tiếp thị, phòng khám sức khoẻ, cửa hàng cắt tóc và các cửa hàng khác đều nằm trong khu vực này.
Lương Hữu Điền dẫn theo Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm đi vào đại đội, không trực tiếp đến trường học.
Ông ấy đưa Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm đến sở chỉ huy đại đội trước, đưa cho hai người hai lưỡi liềm và một cái quốc.
Lúc cầm nông cụ ra khỏi trụ sở đại đội, Lương Hữu Điền nói với Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm: “Kể từ khi đóng cửa vào năm 1966, trường học của chúng ta chưa bao giờ được mở lại một lần nữa, suốt bao nhiêu năm qua cũng không ai vào dọn dẹp, cây cỏ bên trong còn mọc cao hơn người, bây giờ giao cho hai người xử lý.”
Sơ Hạ cầm lưỡi liềm đáp lời: “Đội trưởng Lương, ngài cứ yên tâm giao cho chúng tôi.”
Lương Hữu Điền nghe thấy câu nói này, quay đầu lại nói với Sơ Hạ: “Đồng chí Tiểu Hạ, hôm nay cô có vẻ năng động hơn không ít so với ngày thường, có phải gặp được chuyện gì vui vẻ hay không?”
Lúc trước cô khá nặng nề, im lặng không thích nói chuyện lắm.
Sơ Hạ cười nói: “Chẳng phải là vì chuyện ngài cho chúng tôi làm giáo viên sao?”
Nghe vậy, Lương Hữu Điền bật cười thành tiếng, ha ha hai tiếng rồi nói: “Nếu đã vui vẻ như vậy thì nhất định phải làm tốt nhiệm vụ chúng tôi giao cho hai người đấy, hãy làm một tấm gương tốt cho những đứa trẻ trong thôn chúng ta.”
Lần này là Lâm Tiêu Hàm tiếp lời: “Đội trưởng Lương, ngài yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm được.”
Thấy Lâm Tiêu Hàm lên tiếng, Sơ Hạ quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi.
Lúc liếc mắt nhìn, trong lòng cô lại đang nghĩ, người này thực sự rất giỏi giả vờ, giỏi diễn kịch, khi ở trong điểm thanh niên trí thức và trước mặt cán bộ đại đội, anh hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lương Hữu Điền tuyệt đối không thể nào ngờ được rằng, lúc ở trước mặt các thanh niên trí thức như bọn họ, Lâm Tiêu Hàm là người như thế nào.
Nếu được lựa chọn, Sơ Hạ đương nhiên không muốn làm cộng sự cùng với Lâm Tiêu Hàm.
Từ trước đến nay Lâm Tiêu Hàm vẫn luôn ghét cô, coi cô như một kẻ ngốc, có lẽ cũng không muốn làm đồng nghiệp với cô.
Nhưng chuyện này là do đại đội sắp xếp, bọn họ không có quyền chọn đồng nghiệp.
Cho nên Sơ Hạ lại nghĩ…
Nghe Sơ Hạ nói như vậy, Lương Hữu Điền cũng bật cười ha hả.
Ông ấy cũng khách khí nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta đi thôi, tôi sẽ đưa hai người đến trường học xem thử trước.”
Sơ Hạ vui vẻ chuẩn bị đi theo sau, bởi vì quá mức vui mừng nên trước khi rời đi, cô còn theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Hàm một cái.
Bởi vì Lâm Tiêu Hàm cùng nhận được cơ hội với cô nên bọn họ cùng có chung niềm vui.
Nhưng khi ánh mắt vừa mới dừng lại trên mặt Lâm Tiêu Hàm, bắt gặp ánh mắt của anh, trong đầu Sơ Hạ lập tức nghĩ đến trạng thái mối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Vì thế, cô lập tức ngừng cười, giả vờ như mình không muốn làm gì cả, quay đầu lại đi về phía trước.
Lâm Tiêu Hàm: “…”
Sơ Hạ vui vẻ đi đuổi kịp bước chân Lương Hữu Điền.
Lâm Tiêu Hàm bước nhanh vài bước, dễ dàng đuổi kịp hai người bọn họ.
Trường tiểu học đại đội Đàm Khê nằm ở phía đối diện sở chỉ huy đại đội.
Hợp tác xã cung ứng tiếp thị, phòng khám sức khoẻ, cửa hàng cắt tóc và các cửa hàng khác đều nằm trong khu vực này.
Lương Hữu Điền dẫn theo Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm đi vào đại đội, không trực tiếp đến trường học.
Ông ấy đưa Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm đến sở chỉ huy đại đội trước, đưa cho hai người hai lưỡi liềm và một cái quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc cầm nông cụ ra khỏi trụ sở đại đội, Lương Hữu Điền nói với Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm: “Kể từ khi đóng cửa vào năm 1966, trường học của chúng ta chưa bao giờ được mở lại một lần nữa, suốt bao nhiêu năm qua cũng không ai vào dọn dẹp, cây cỏ bên trong còn mọc cao hơn người, bây giờ giao cho hai người xử lý.”
Sơ Hạ cầm lưỡi liềm đáp lời: “Đội trưởng Lương, ngài cứ yên tâm giao cho chúng tôi.”
Lương Hữu Điền nghe thấy câu nói này, quay đầu lại nói với Sơ Hạ: “Đồng chí Tiểu Hạ, hôm nay cô có vẻ năng động hơn không ít so với ngày thường, có phải gặp được chuyện gì vui vẻ hay không?”
Lúc trước cô khá nặng nề, im lặng không thích nói chuyện lắm.
Sơ Hạ cười nói: “Chẳng phải là vì chuyện ngài cho chúng tôi làm giáo viên sao?”
Nghe vậy, Lương Hữu Điền bật cười thành tiếng, ha ha hai tiếng rồi nói: “Nếu đã vui vẻ như vậy thì nhất định phải làm tốt nhiệm vụ chúng tôi giao cho hai người đấy, hãy làm một tấm gương tốt cho những đứa trẻ trong thôn chúng ta.”
Lần này là Lâm Tiêu Hàm tiếp lời: “Đội trưởng Lương, ngài yên tâm đi, chúng tôi sẽ làm được.”
Thấy Lâm Tiêu Hàm lên tiếng, Sơ Hạ quay đầu lại nhìn anh một cái, nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt ngắn ngủi.
Lúc liếc mắt nhìn, trong lòng cô lại đang nghĩ, người này thực sự rất giỏi giả vờ, giỏi diễn kịch, khi ở trong điểm thanh niên trí thức và trước mặt cán bộ đại đội, anh hoàn toàn là hai người khác nhau.
Lương Hữu Điền tuyệt đối không thể nào ngờ được rằng, lúc ở trước mặt các thanh niên trí thức như bọn họ, Lâm Tiêu Hàm là người như thế nào.
Nếu được lựa chọn, Sơ Hạ đương nhiên không muốn làm cộng sự cùng với Lâm Tiêu Hàm.
Từ trước đến nay Lâm Tiêu Hàm vẫn luôn ghét cô, coi cô như một kẻ ngốc, có lẽ cũng không muốn làm đồng nghiệp với cô.
Nhưng chuyện này là do đại đội sắp xếp, bọn họ không có quyền chọn đồng nghiệp.
Cho nên Sơ Hạ lại nghĩ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro