Chương 31
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Nói rồi, cô ta nhìn về phía Hàn Đình: “Cậu ta là em gái của cậu, cậu không quản một chút sao?”
Hàn Đình hớp một ngụm cháo ngũ cốc thô rồi nói: “Lát nữa khi cô ấy trở về, tôi sẽ tự tìm cô ấy hỏi một chút.”
…
Trưa hôm đó, Sơ Hạ cũng không trở về điểm thanh niên tri thức.
Sân phòng trường học thoạt nhìn không lớn lắm, nhưng quá trình thu dọn cũng không nhanh như trong tưởng tượng.
Mắt thấy mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, Sơ Hạ mới dọn sạch sẽ hết cỏ dại ở nửa kia của mình trong sân, nhưng vẫn còn phải đào gốc và san bằng một lần nữa.
Một chút cháo ngũ cốc thô ăn buổi sáng đã tiêu hoá hết rồi.
Sơ Hạ muốn trở về điểm thanh niên trí thức nấu cơm ăn, nhưng thấy Lâm Tiêu Hàm hoàn toàn không có ý muốn rời đi, vẫn đang vùi đầu vào thu dọn, cho nên cô cũng không trở về.
Cắt cỏ đã mệt lắm rồi, nên việc đào gốc cô để đó, không làm nữa.
Cô hít một hơi thật sâu rồi chạy đến sân sở chỉ huy đại đội ở phía đối diện, xách hai xô rưỡi nước, dùng đòn gánh khiêng hai xô rưỡi nước trở về trường học, bắt đầu vẩy nước quét nhà, lau dọn văn phòng.
Sau khi quét tước sạch sẽ bụi bặm từ trong ra ngoài văn phòng xong, mặt trời đã nghiêng về một góc phía tây.
Sơ Hạ vừa mệt vừa đói, nhưng thấy Lâm Tiêu Hàm vẫn không có ý định muốn đi.
Anh cũng đi đến sở chỉ huy đại đội gánh nước, lau sạch phòng học bên cạnh.
Sơ Hạ đứng trước cửa văn phòng, hơi duỗi đầu nhìn vào phòng học bên cạnh xem thử.
Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ, hay là đừng quan tâm đến Lâm Tiêu Hàm nữa, bây giờ cô trở về nấu cơm ăn đi, ăn no mới có sức tiếp tục làm việc, nếu không sẽ mệt đến chết ở chỗ này.
Mà Lâm Tiêu Hàm cũng thực sự là một kẻ tàn nhẫn.
Để thể hiện, đôi khi anh không coi bản thân mình như một con người.
Ngay khi Sơ Hạ đang đứng trước văn phòng nghĩ như vậy thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên: “Đồng chí Tiểu Lâm, đồng chí Tiểu Hạ, hai người nhanh nhanh nghỉ ngơi một chút đi, các đồng chí muốn làm việc thì cũng phải ăn một miếng cơm chứ.”
Sơ Hạ nghe thấy âm thanh quay đầu lại thì thấy vợ của Lương Hữu Điền- Trần Kim Phượng đang đi vào cổng sân, trên tay phải bà ấy xách theo một chiếc giỏ tre nhỏ phủ chăn, tay trái xách theo một phích nước nóng.
Sơ Hạ vội vàng tiến về phía trước hai bước chào hỏi với bà ấy: “Thím, sao thím lại đến đây?”
Trần Kim Phượng đi đến trước mặt cô, cười nói: “Còn không phải là vì hai người làm việc quá nghiêm túc sao, Lão Lương sợ hai người đói bụng đến mức gặp phải chuyện gì nên bảo tôi đến cho hai người chút thức ăn.”
Sơ Hạ vội vàng khách khí nói: “Thím, không cần đâu, chúng cháu quay về tự nấu cơm ăn là được.”
Trần Kim Phượng chỉ về phía mặt trời trên đỉnh đầu: “Bây giờ đã là lúc nào rồi? Làm sao có thể kịp được?”
Sợ Hạ còn chưa kịp nói gì thì lúc này, Lâm Tiêu Hàm đã đi ra khỏi phòng học.
Trong tay anh cầm một tấm vải ướt, mở miệng nói: “Thím, chẳng phải lúc nãy cháu đã nói với thím rồi sao, bảo thím đừng đưa đến đây. Nhịn một bữa không ăn không đói chết được, chuyện của mấy đứa nhỏ quan trọng hơn, chúng cháu không thể chậm trễ được.”
Trần Kim Phượng tức giận liếc mắt nhìn anh một cái: “Chuyện mấy đứa nhỏ đi học quan trọng, chuyện các cháu ăn cơm cũng quan trọng không kém, nếu để đói bụng thì làm sao có sức dạy mấy đứa nhỏ đọc sách chứ?
Hàn Đình hớp một ngụm cháo ngũ cốc thô rồi nói: “Lát nữa khi cô ấy trở về, tôi sẽ tự tìm cô ấy hỏi một chút.”
…
Trưa hôm đó, Sơ Hạ cũng không trở về điểm thanh niên tri thức.
Sân phòng trường học thoạt nhìn không lớn lắm, nhưng quá trình thu dọn cũng không nhanh như trong tưởng tượng.
Mắt thấy mặt trời sắp lên đến đỉnh đầu, Sơ Hạ mới dọn sạch sẽ hết cỏ dại ở nửa kia của mình trong sân, nhưng vẫn còn phải đào gốc và san bằng một lần nữa.
Một chút cháo ngũ cốc thô ăn buổi sáng đã tiêu hoá hết rồi.
Sơ Hạ muốn trở về điểm thanh niên trí thức nấu cơm ăn, nhưng thấy Lâm Tiêu Hàm hoàn toàn không có ý muốn rời đi, vẫn đang vùi đầu vào thu dọn, cho nên cô cũng không trở về.
Cắt cỏ đã mệt lắm rồi, nên việc đào gốc cô để đó, không làm nữa.
Cô hít một hơi thật sâu rồi chạy đến sân sở chỉ huy đại đội ở phía đối diện, xách hai xô rưỡi nước, dùng đòn gánh khiêng hai xô rưỡi nước trở về trường học, bắt đầu vẩy nước quét nhà, lau dọn văn phòng.
Sau khi quét tước sạch sẽ bụi bặm từ trong ra ngoài văn phòng xong, mặt trời đã nghiêng về một góc phía tây.
Sơ Hạ vừa mệt vừa đói, nhưng thấy Lâm Tiêu Hàm vẫn không có ý định muốn đi.
Anh cũng đi đến sở chỉ huy đại đội gánh nước, lau sạch phòng học bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Hạ đứng trước cửa văn phòng, hơi duỗi đầu nhìn vào phòng học bên cạnh xem thử.
Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm nghĩ, hay là đừng quan tâm đến Lâm Tiêu Hàm nữa, bây giờ cô trở về nấu cơm ăn đi, ăn no mới có sức tiếp tục làm việc, nếu không sẽ mệt đến chết ở chỗ này.
Mà Lâm Tiêu Hàm cũng thực sự là một kẻ tàn nhẫn.
Để thể hiện, đôi khi anh không coi bản thân mình như một con người.
Ngay khi Sơ Hạ đang đứng trước văn phòng nghĩ như vậy thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vang lên: “Đồng chí Tiểu Lâm, đồng chí Tiểu Hạ, hai người nhanh nhanh nghỉ ngơi một chút đi, các đồng chí muốn làm việc thì cũng phải ăn một miếng cơm chứ.”
Sơ Hạ nghe thấy âm thanh quay đầu lại thì thấy vợ của Lương Hữu Điền- Trần Kim Phượng đang đi vào cổng sân, trên tay phải bà ấy xách theo một chiếc giỏ tre nhỏ phủ chăn, tay trái xách theo một phích nước nóng.
Sơ Hạ vội vàng tiến về phía trước hai bước chào hỏi với bà ấy: “Thím, sao thím lại đến đây?”
Trần Kim Phượng đi đến trước mặt cô, cười nói: “Còn không phải là vì hai người làm việc quá nghiêm túc sao, Lão Lương sợ hai người đói bụng đến mức gặp phải chuyện gì nên bảo tôi đến cho hai người chút thức ăn.”
Sơ Hạ vội vàng khách khí nói: “Thím, không cần đâu, chúng cháu quay về tự nấu cơm ăn là được.”
Trần Kim Phượng chỉ về phía mặt trời trên đỉnh đầu: “Bây giờ đã là lúc nào rồi? Làm sao có thể kịp được?”
Sợ Hạ còn chưa kịp nói gì thì lúc này, Lâm Tiêu Hàm đã đi ra khỏi phòng học.
Trong tay anh cầm một tấm vải ướt, mở miệng nói: “Thím, chẳng phải lúc nãy cháu đã nói với thím rồi sao, bảo thím đừng đưa đến đây. Nhịn một bữa không ăn không đói chết được, chuyện của mấy đứa nhỏ quan trọng hơn, chúng cháu không thể chậm trễ được.”
Trần Kim Phượng tức giận liếc mắt nhìn anh một cái: “Chuyện mấy đứa nhỏ đi học quan trọng, chuyện các cháu ăn cơm cũng quan trọng không kém, nếu để đói bụng thì làm sao có sức dạy mấy đứa nhỏ đọc sách chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro