Chương 32
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Các cháu vẫn đang trong độ tuổi trưởng thành, làm việc chăm chỉ, nhưng cũng phải ăn cơm đàng hoàng, đừng nói nhiều nữa, vào nhà ăn cơm thôi.”
Nói xong, Trần Kim Phượng đi về phía văn phòng.
Sơ Hạ liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Hàm một cái, nhưng Lâm Tiêu Hàm không nhìn cô.
Anh đi theo Trần Kim Phượng vào nhà, ngoài miệng vẫn nói những lời khách sáo như không thể làm phiền Trần Kim Phượng nhiều như vậy, không hề giống như đang giả vờ chút nào.
Sơ Hạ đi theo phía sau Lâm Tiêu Hàm cùng nhau bước vào văn phòng.
Trần Kim Phương đã xốc tấm vải phủ trên giỏ tre lên, trong giỏ tre có hai chiếc bánh màn thầu bột ngô đang bốc hơi nóng và một bát miến om cải trắng.
Trần Kim Phượng lấy ra mấy cái bát mình mang theo đặt trên bàn làm việc, nói: “Đừng nói gì nữa cả, tranh thủ lúc còn nóng các cháu mau ăn đi, ăn xong đặt chén đũa trong giỏ là được, lát nữa thím sẽ đến lấy.”
Sau khi nói xong, bà ấy cũng không ở lại lâu, vội vàng rời đi.
Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm vừa mới tiễn bà ấy được hai bước, bà ấy đã bước nhanh ra khỏi cổng viện.
Trần Kim Phượng vừa đi, biểu cảm trên mặt Lâm Tiêu Hàm lập tức thay đổi.
Một giây trước vẫn là nụ cười rạng rỡ, tràn ngập phúc hậu và vô hại, giây tiếp theo đã thu lại toàn bộ ý cười.
Sơ Hạ nhìn thấy rõ tốc độ thay đổi sắc mặt của anh, theo bản năng cảm thấy anh đáng sợ.
Cô thậm chí còn không nhịn được nghi ngờ, có lẽ ngay cả việc Trần Kim Phượng đưa cơm đến cũng đã nằm trong kế hoạch của anh.
Lâm Tiêu Hàm lộ ra vẻ mặt ban đầu, sau đó xoay người lại trở về văn phòng.
Sơ Hạ đứng nguyên tại chỗ nuốt một ngụm nước miếng, điều chỉnh tâm trạng một chút mới xoay người đi vào.
Sau khi vào phòng múc nước rửa sạch tay, cô đi đến bên cạnh bàn làm việc ăn cơm.
Sơ Hạ đương nhiên không có bất cứ tiếp xúc gì với Lâm Tiêu Hàm, cầm lấy màn thầu và đôi đũa lên ăn.
Nhưng đôi đũa của cô còn chưa kịp chạm vào bát miến cải trắng thì đột nhiên bị Lâm Tiêu Hàm dùng đũa chặn lại.
Sơ Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tiêu Hàm: “Cậu làm gì vậy?”
Không lẽ là không cho cô ăn cơm?
Lâm Tiêu Hàm nhìn cô nói: “Tôi không thích ăn chung một bát đồ ăn với người khác, đặc biệt là phụ nữ.”
Sơ Hạ: “…”
Sơ Hạ còn chưa kịp nói thêm thì Lâm Tiêu Hàm đã trực tiếp chặn đũa cô lại, cầm lấy một chiếc bát không bắt đầu chia đồ ăn.
Anh chia một nửa số miến cải trắng vào một cái bát khác, đặt sang bên cạnh.
Sơ Hạ: “…”
Anh cho rằng cô muốn ăn chung một bát đồ ăn với anh lắm sao?
Sơ Hạ dứt khoát bưng nửa chén thức ăn kia lên, cầm đũa và màn thầu đi đến bên cạnh bàn làm việc.
Sau khi ngồi xuống ăn cơm, trong lòng Sơ Hạ không nhịn được nghĩ- Chẳng trách cả đời anh chưa bao giờ gặp được người nào đối xử chân thành với mình, loại người như anh, nếu gặp được một người chân thành mới là lạ.
Anh và Hàn Đình thực sự là hai thái cực khác nhau.
Ở trong tiểu thuyết, Hàn Đình là một người trượng nghĩa, đối xử tốt với tất cả mọi người, thường xuyên coi việc của người khác trở thành việc của mình để đảm nhận, vận đào hoa không ngừng, để lại tình cảm khắp nơi, rất được nhiều người yêu thích.
Còn Lâm Tiêu Hàm ở trong tiểu thuyết thậm chí còn không có một mối tình vắt vai.
Đương nhiên, có vẻ như anh cũng không cần tình cảm, anh chỉ thích danh lợi địa vị.
Mà kết cục của anh cũng rất bi thảm.
Cả đời theo đuổi danh lợi, cuối cùng lại thất bại thảm hại dưới tay danh lợi.
Nói xong, Trần Kim Phượng đi về phía văn phòng.
Sơ Hạ liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Hàm một cái, nhưng Lâm Tiêu Hàm không nhìn cô.
Anh đi theo Trần Kim Phượng vào nhà, ngoài miệng vẫn nói những lời khách sáo như không thể làm phiền Trần Kim Phượng nhiều như vậy, không hề giống như đang giả vờ chút nào.
Sơ Hạ đi theo phía sau Lâm Tiêu Hàm cùng nhau bước vào văn phòng.
Trần Kim Phương đã xốc tấm vải phủ trên giỏ tre lên, trong giỏ tre có hai chiếc bánh màn thầu bột ngô đang bốc hơi nóng và một bát miến om cải trắng.
Trần Kim Phượng lấy ra mấy cái bát mình mang theo đặt trên bàn làm việc, nói: “Đừng nói gì nữa cả, tranh thủ lúc còn nóng các cháu mau ăn đi, ăn xong đặt chén đũa trong giỏ là được, lát nữa thím sẽ đến lấy.”
Sau khi nói xong, bà ấy cũng không ở lại lâu, vội vàng rời đi.
Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm vừa mới tiễn bà ấy được hai bước, bà ấy đã bước nhanh ra khỏi cổng viện.
Trần Kim Phượng vừa đi, biểu cảm trên mặt Lâm Tiêu Hàm lập tức thay đổi.
Một giây trước vẫn là nụ cười rạng rỡ, tràn ngập phúc hậu và vô hại, giây tiếp theo đã thu lại toàn bộ ý cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Hạ nhìn thấy rõ tốc độ thay đổi sắc mặt của anh, theo bản năng cảm thấy anh đáng sợ.
Cô thậm chí còn không nhịn được nghi ngờ, có lẽ ngay cả việc Trần Kim Phượng đưa cơm đến cũng đã nằm trong kế hoạch của anh.
Lâm Tiêu Hàm lộ ra vẻ mặt ban đầu, sau đó xoay người lại trở về văn phòng.
Sơ Hạ đứng nguyên tại chỗ nuốt một ngụm nước miếng, điều chỉnh tâm trạng một chút mới xoay người đi vào.
Sau khi vào phòng múc nước rửa sạch tay, cô đi đến bên cạnh bàn làm việc ăn cơm.
Sơ Hạ đương nhiên không có bất cứ tiếp xúc gì với Lâm Tiêu Hàm, cầm lấy màn thầu và đôi đũa lên ăn.
Nhưng đôi đũa của cô còn chưa kịp chạm vào bát miến cải trắng thì đột nhiên bị Lâm Tiêu Hàm dùng đũa chặn lại.
Sơ Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lâm Tiêu Hàm: “Cậu làm gì vậy?”
Không lẽ là không cho cô ăn cơm?
Lâm Tiêu Hàm nhìn cô nói: “Tôi không thích ăn chung một bát đồ ăn với người khác, đặc biệt là phụ nữ.”
Sơ Hạ: “…”
Sơ Hạ còn chưa kịp nói thêm thì Lâm Tiêu Hàm đã trực tiếp chặn đũa cô lại, cầm lấy một chiếc bát không bắt đầu chia đồ ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chia một nửa số miến cải trắng vào một cái bát khác, đặt sang bên cạnh.
Sơ Hạ: “…”
Anh cho rằng cô muốn ăn chung một bát đồ ăn với anh lắm sao?
Sơ Hạ dứt khoát bưng nửa chén thức ăn kia lên, cầm đũa và màn thầu đi đến bên cạnh bàn làm việc.
Sau khi ngồi xuống ăn cơm, trong lòng Sơ Hạ không nhịn được nghĩ- Chẳng trách cả đời anh chưa bao giờ gặp được người nào đối xử chân thành với mình, loại người như anh, nếu gặp được một người chân thành mới là lạ.
Anh và Hàn Đình thực sự là hai thái cực khác nhau.
Ở trong tiểu thuyết, Hàn Đình là một người trượng nghĩa, đối xử tốt với tất cả mọi người, thường xuyên coi việc của người khác trở thành việc của mình để đảm nhận, vận đào hoa không ngừng, để lại tình cảm khắp nơi, rất được nhiều người yêu thích.
Còn Lâm Tiêu Hàm ở trong tiểu thuyết thậm chí còn không có một mối tình vắt vai.
Đương nhiên, có vẻ như anh cũng không cần tình cảm, anh chỉ thích danh lợi địa vị.
Mà kết cục của anh cũng rất bi thảm.
Cả đời theo đuổi danh lợi, cuối cùng lại thất bại thảm hại dưới tay danh lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro