Chương 33
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Trong giai đoạn đầu, khi Hàn Đình đang say mê hưởng thụ cuộc sống tự do, hưởng thụ tuổi trẻ và tình yêu thì anh đã vội vàng tìm kiếm sự ổn định từng chút từng chút một, trong mỗi một giai đoạn đều sống tốt hơn nhiều so với Hàn Đình.
Anh hưởng thụ cảm giác giẫm đạp lên đầu người khác, đặc biệt là cảm giác đạp lên trên đầu Hàn Đình.
Anh tính toán từng bước, cẩn thận từng bước, khi đạt được thành tựu và danh lợi địa vị, anh còn mang theo cảm giác tràn ngập sự ưu việt khinh thường Hàn Đình- Người lúc nào cũng dây dưa không rõ với phụ nữ.
Ngay khi Hàn Đình vẫn còn đang nếm trải nỗi đau tình yêu thì anh đã trở thành người giàu có nhất, có địa vị cao nhất trong tiểu thuyết.
Nhưng hoá ra chỉ là Hàn Đình lười tranh giành với anh mà thôi.
Sau khi Hàn Đình hiểu rõ nỗi đau của tình yêu, thu hồi tính tình phóng đãng lang bạt, kết hôn và ổn định cuộc sống, anh ta tập trung toàn bộ tinh thần vào trong sự nghiệp, bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chẳng bao lâu sau đã có thể theo đuổi bước chân của Lâm Tiêu Hàm.
Sau đó mới thực sự là khoảng thời gian hai người đối đầu và giao phong với nhau thực sự.
Sau khi Hàn Đình trở nên nghiêm túc, Lâm Tiêu Hàm căn bản không phải là đối thủ của anh ta.
Sau vài lần đối đầu, Hàn Đình có thể dễ dàng nghiền nát Lâm Tiêu Hàm dưới chân, khiến tài phú mà anh dày công tích luỹ suốt nửa đời người ngay lập tức tiêu tan.
Táng gia bại sản chỉ sau một đêm.
Nghĩ đến đây, Sơ Hạ không nhịn được đồng cảm liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Hàm một cái.
Nhưng, khi nhìn thấy góc nghiêng lạnh như băng kia của anh, cô lập tức thu hồi sự đồng cảm của mình.
Cô đừng nên tuỳ tiện đồng cảm với người khác, cô vẫn nên lo việc của mình thì hơn.
Mặt trời nghiêng treo giữa bầu trời phía tây.
Trên đồng, đám người Hàn Đình đi theo bà con dân làng cùng nhau bón phân cho lúa mì non.
Tô Vận làm việc bên cạnh Hàn Đình giống như thường lệ.
Tay trái cô ta bịt miệng mũi, tay phải cầm lấy muỗng múc phân, chỉ mới múc được một muỗng đã chạy đến bên bờ ruộng nôn khan vài cái.
Việc cô ta làm việc bằng một tay vốn dĩ đã rất chậm, hơn nữa thỉnh thoảng lại nôn khan và thở dốc, cho nên sau nửa ngày cũng không tưới được bao nhiêu muỗng phân, làm việc kém, đương nhiên điểm chấm công cũng ít hơn.
Hàn Đình dứt khoát cho cô ta đến trên bờ ruộng nghỉ ngơi.
Cô ta đương nhiên cũng cảm thấy xấu hổ khi không làm gì cả, dù sao mọi người đang cùng sinh hoạt chung, cùng nhau kiếm điểm làm công.
Cho nên, sau khi nghỉ ngơi một lát, cô ta vẫn tiếp tục múc từng muỗng từng muỗng như vậy, làm ra vẻ một chút.
Lần này khi cô ta lấy lại hơi thở đi đến, Hàn Đình trực tiếp cướp cái muỗng múc phân từ trong tay cô ta.
Anh ta nói với Tô Vận: “Nếu làm không được thì đừng gắng gượng làm, nghe tớ đi, đến bên cạnh nghỉ ngơi, tớ sẽ bao trọn phần việc của cậu, nếu ai có ý kiến thì cứ bảo người đó nói với tớ, cậu không cần phải xen vào.”
Tô Vận bịt miệng mũi lại nói: “Lúc nào cậu cũng quan tâm tớ như vậy, tớ thật xấu hổ.”
Hàn Đình đột nhiên ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói một câu: “Nếu ngại thì lấy thân báo đáp đi.”
Trước mặt mọi người, Tô Vận xấu hổ đến đỏ mặt, đưa tay lên đẩy anh ta một chút.
Sau đó cô ta dứt khoát không làm nữa, xoay người lại đi đến bên bờ ruộng, ngồi xuống che bụng, làm ra vẻ vô cùng khó chịu để hành động trốn việc của mình trông có vẻ hợp lý hơn một chút.
Nhưng cho dù cô ta giả vờ hợp lý đến đâu đi nữa cũng sẽ có người cảm thấy khó chịu.
Anh hưởng thụ cảm giác giẫm đạp lên đầu người khác, đặc biệt là cảm giác đạp lên trên đầu Hàn Đình.
Anh tính toán từng bước, cẩn thận từng bước, khi đạt được thành tựu và danh lợi địa vị, anh còn mang theo cảm giác tràn ngập sự ưu việt khinh thường Hàn Đình- Người lúc nào cũng dây dưa không rõ với phụ nữ.
Ngay khi Hàn Đình vẫn còn đang nếm trải nỗi đau tình yêu thì anh đã trở thành người giàu có nhất, có địa vị cao nhất trong tiểu thuyết.
Nhưng hoá ra chỉ là Hàn Đình lười tranh giành với anh mà thôi.
Sau khi Hàn Đình hiểu rõ nỗi đau của tình yêu, thu hồi tính tình phóng đãng lang bạt, kết hôn và ổn định cuộc sống, anh ta tập trung toàn bộ tinh thần vào trong sự nghiệp, bắt đầu gây dựng sự nghiệp, chẳng bao lâu sau đã có thể theo đuổi bước chân của Lâm Tiêu Hàm.
Sau đó mới thực sự là khoảng thời gian hai người đối đầu và giao phong với nhau thực sự.
Sau khi Hàn Đình trở nên nghiêm túc, Lâm Tiêu Hàm căn bản không phải là đối thủ của anh ta.
Sau vài lần đối đầu, Hàn Đình có thể dễ dàng nghiền nát Lâm Tiêu Hàm dưới chân, khiến tài phú mà anh dày công tích luỹ suốt nửa đời người ngay lập tức tiêu tan.
Táng gia bại sản chỉ sau một đêm.
Nghĩ đến đây, Sơ Hạ không nhịn được đồng cảm liếc mắt nhìn Lâm Tiêu Hàm một cái.
Nhưng, khi nhìn thấy góc nghiêng lạnh như băng kia của anh, cô lập tức thu hồi sự đồng cảm của mình.
Cô đừng nên tuỳ tiện đồng cảm với người khác, cô vẫn nên lo việc của mình thì hơn.
Mặt trời nghiêng treo giữa bầu trời phía tây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đồng, đám người Hàn Đình đi theo bà con dân làng cùng nhau bón phân cho lúa mì non.
Tô Vận làm việc bên cạnh Hàn Đình giống như thường lệ.
Tay trái cô ta bịt miệng mũi, tay phải cầm lấy muỗng múc phân, chỉ mới múc được một muỗng đã chạy đến bên bờ ruộng nôn khan vài cái.
Việc cô ta làm việc bằng một tay vốn dĩ đã rất chậm, hơn nữa thỉnh thoảng lại nôn khan và thở dốc, cho nên sau nửa ngày cũng không tưới được bao nhiêu muỗng phân, làm việc kém, đương nhiên điểm chấm công cũng ít hơn.
Hàn Đình dứt khoát cho cô ta đến trên bờ ruộng nghỉ ngơi.
Cô ta đương nhiên cũng cảm thấy xấu hổ khi không làm gì cả, dù sao mọi người đang cùng sinh hoạt chung, cùng nhau kiếm điểm làm công.
Cho nên, sau khi nghỉ ngơi một lát, cô ta vẫn tiếp tục múc từng muỗng từng muỗng như vậy, làm ra vẻ một chút.
Lần này khi cô ta lấy lại hơi thở đi đến, Hàn Đình trực tiếp cướp cái muỗng múc phân từ trong tay cô ta.
Anh ta nói với Tô Vận: “Nếu làm không được thì đừng gắng gượng làm, nghe tớ đi, đến bên cạnh nghỉ ngơi, tớ sẽ bao trọn phần việc của cậu, nếu ai có ý kiến thì cứ bảo người đó nói với tớ, cậu không cần phải xen vào.”
Tô Vận bịt miệng mũi lại nói: “Lúc nào cậu cũng quan tâm tớ như vậy, tớ thật xấu hổ.”
Hàn Đình đột nhiên ghé sát vào tai cô nhỏ giọng nói một câu: “Nếu ngại thì lấy thân báo đáp đi.”
Trước mặt mọi người, Tô Vận xấu hổ đến đỏ mặt, đưa tay lên đẩy anh ta một chút.
Sau đó cô ta dứt khoát không làm nữa, xoay người lại đi đến bên bờ ruộng, ngồi xuống che bụng, làm ra vẻ vô cùng khó chịu để hành động trốn việc của mình trông có vẻ hợp lý hơn một chút.
Nhưng cho dù cô ta giả vờ hợp lý đến đâu đi nữa cũng sẽ có người cảm thấy khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro