Chương 37
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Nếu cô tỉnh táo lại trước khi đăng ký xuống nông thôn, cô chắc chắn sẽ không đến nông thôn tham gia đội.
Cô nhất định sẽ ở lại trong thành, ở bên cạnh cha mẹ, hiếu thuận với hai người.
Bây giờ đến đây, những lúc nhớ hai người thậm chí còn không thể gặp mặt dù chỉ một lần.
Thôi quên đi, bây giờ tỉnh lại vẫn không quá muộn.
Dù sao chỉ cần cô không phạm phải sai lầm lớn nào, cô chắc chắn sẽ có cơ hội được trở về thành phố sớm hơn.
Cứ coi như khoảng thời gian này đang rèn luyện bản thân mình, sau khi trở về sẽ hiếu thảo với cha mẹ.
Sơ Hạ hít một hơi thật sâu, đẩy cối xay càng nhanh hơn nữa.
Sau khi cất bột cao lương vào trong túi da rắn, cô lại tiếp tục xay bột ngô và khoai lang đỏ khô.
Trong lúc đang xay khoai lang đỏ, một người khác đã đến nơi xay bột.
Không phải là bà con dân làng, mà chính là Lâm Tiêu Hàm- Người cũng phơi ngũ cốc vào buổi sáng giống như Sơ Hạ.
Sơ Hạ quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Lâm Tiêu Hàm nên không mở miệng chào hỏi.
Ở đây không có dân làng nào khác, Lâm Tiêu Hàm đương nhiên không hề che giấu bản chất vừa kiêu ngạo vừa muốn đấm, nhìn đời bằng nửa con mắt của mình, anh cũng không mở miệng chào hỏi.
Anh không chờ chiếc cối xay nhỏ mà Sơ Hạ đang sử dụng.
Sức lực Lâm Tiêu Hàm rất lớn, anh có thể đẩy được cối xay đá lớn ở chính giữa kia, vì thế anh trực tiếp dùng chiếc cối xay đá lớn để xay lương thực của mình, mặc dù phải tốn nhiều sức lực để đẩy nhưng lại xay tương đối nhanh.
Lâm Tiêu Ham đến nơi xay bột không lâu thì Sơ Hạ cũng đã xay xong số khoai lang đỏ khô của mình.
Cô quét dọn sạch sẽ bột khoai lang đỏ trên cối xay, cất toàn bộ vào trong túi da rắn rồi trở về.
Sau khi trở lại điểm thanh niên trí thức, cô lại nghe thấy tiếng ồn ào bên trong ký túc xá nam.
Lúc này trời đã tối, nhưng trong ký túc xá nữ lại không thắp đèn, rõ ràng bọn họ đang tụ tập trong ký túc xá nam cùng nhau chơi đùa.
Sơ Hạ đương nhiên không để ý nhiều đến bọn họ, trực tiếp đi vào phòng bếp thắp đèn, bắt đầu nấu cơm.
Trên bệ bếp đã đặt một hộp diêm mới, mấy thứ như diêm và dầu đèn này đều là do đại đội phân phát, Sợ Hạ trực tiếp sử dụng.
Cô dự định sẽ hấp một vài bánh màn thầu bằng số bột mới xay, bột cao lương, bột ngô và bột khoai lang đỏ, mỗi loại đều hấp mấy cái, bây giờ thời tiết không nóng lắm, cô có thể ăn trong mấy ngày.
Không cần nấu cháo nữa, chỉ cần uống chút nước ấm là được.
Muốn ăn rau xào cũng không được, nhưng cô vẫn còn có rất nhiều đồ hộp thịt kho tàu và thịt bò đóng hộp vẫn chưa dùng hết.
Số đồ hộp này là do cha mẹ cô mua cho cô mang đi, nhưng bản thân cô chưa từng nếm thử dù chỉ một miếng.
Lúc đầu cô dự định sẽ để dành để cải thiện thức ăn cho Hàn Đình, bây giờ đương nhiên không còn nghĩ như vậy nữa.
Nghĩ đến hương vị của thịt hộp, Sơ Hạ không nhịn được chảy nước miếng.
Vì thế, cô nhanh chóng nặn bột thành những chiếc bánh màn thầu nhỏ, đặt từng chiếc bánh lên trên nồi hấp, sau đó đun nước nóng để hấp chín.
Bởi vì những chiếc bánh màn thầu khá nhỏ nên hấp cũng nhanh chín.
Sơ Hạ không muốn tốn công, dứt khoát đặt ba loại bánh màn thầu vào trong cùng một nồi hấp.
Đoán rằng đã có thể lấy bánh ra khỏi nồi, cô cẩn thận đứng trước bếp lò mở nắp nồi ra, mùi thơm của các loại bánh màn thầu hấp hoà quyện lại với nhau rồi phả hơi nóng vào mặt, mang theo hương thơm ngào ngạt.
Cô nhất định sẽ ở lại trong thành, ở bên cạnh cha mẹ, hiếu thuận với hai người.
Bây giờ đến đây, những lúc nhớ hai người thậm chí còn không thể gặp mặt dù chỉ một lần.
Thôi quên đi, bây giờ tỉnh lại vẫn không quá muộn.
Dù sao chỉ cần cô không phạm phải sai lầm lớn nào, cô chắc chắn sẽ có cơ hội được trở về thành phố sớm hơn.
Cứ coi như khoảng thời gian này đang rèn luyện bản thân mình, sau khi trở về sẽ hiếu thảo với cha mẹ.
Sơ Hạ hít một hơi thật sâu, đẩy cối xay càng nhanh hơn nữa.
Sau khi cất bột cao lương vào trong túi da rắn, cô lại tiếp tục xay bột ngô và khoai lang đỏ khô.
Trong lúc đang xay khoai lang đỏ, một người khác đã đến nơi xay bột.
Không phải là bà con dân làng, mà chính là Lâm Tiêu Hàm- Người cũng phơi ngũ cốc vào buổi sáng giống như Sơ Hạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Hạ quay đầu lại, nhìn thấy người đến là Lâm Tiêu Hàm nên không mở miệng chào hỏi.
Ở đây không có dân làng nào khác, Lâm Tiêu Hàm đương nhiên không hề che giấu bản chất vừa kiêu ngạo vừa muốn đấm, nhìn đời bằng nửa con mắt của mình, anh cũng không mở miệng chào hỏi.
Anh không chờ chiếc cối xay nhỏ mà Sơ Hạ đang sử dụng.
Sức lực Lâm Tiêu Hàm rất lớn, anh có thể đẩy được cối xay đá lớn ở chính giữa kia, vì thế anh trực tiếp dùng chiếc cối xay đá lớn để xay lương thực của mình, mặc dù phải tốn nhiều sức lực để đẩy nhưng lại xay tương đối nhanh.
Lâm Tiêu Ham đến nơi xay bột không lâu thì Sơ Hạ cũng đã xay xong số khoai lang đỏ khô của mình.
Cô quét dọn sạch sẽ bột khoai lang đỏ trên cối xay, cất toàn bộ vào trong túi da rắn rồi trở về.
Sau khi trở lại điểm thanh niên trí thức, cô lại nghe thấy tiếng ồn ào bên trong ký túc xá nam.
Lúc này trời đã tối, nhưng trong ký túc xá nữ lại không thắp đèn, rõ ràng bọn họ đang tụ tập trong ký túc xá nam cùng nhau chơi đùa.
Sơ Hạ đương nhiên không để ý nhiều đến bọn họ, trực tiếp đi vào phòng bếp thắp đèn, bắt đầu nấu cơm.
Trên bệ bếp đã đặt một hộp diêm mới, mấy thứ như diêm và dầu đèn này đều là do đại đội phân phát, Sợ Hạ trực tiếp sử dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô dự định sẽ hấp một vài bánh màn thầu bằng số bột mới xay, bột cao lương, bột ngô và bột khoai lang đỏ, mỗi loại đều hấp mấy cái, bây giờ thời tiết không nóng lắm, cô có thể ăn trong mấy ngày.
Không cần nấu cháo nữa, chỉ cần uống chút nước ấm là được.
Muốn ăn rau xào cũng không được, nhưng cô vẫn còn có rất nhiều đồ hộp thịt kho tàu và thịt bò đóng hộp vẫn chưa dùng hết.
Số đồ hộp này là do cha mẹ cô mua cho cô mang đi, nhưng bản thân cô chưa từng nếm thử dù chỉ một miếng.
Lúc đầu cô dự định sẽ để dành để cải thiện thức ăn cho Hàn Đình, bây giờ đương nhiên không còn nghĩ như vậy nữa.
Nghĩ đến hương vị của thịt hộp, Sơ Hạ không nhịn được chảy nước miếng.
Vì thế, cô nhanh chóng nặn bột thành những chiếc bánh màn thầu nhỏ, đặt từng chiếc bánh lên trên nồi hấp, sau đó đun nước nóng để hấp chín.
Bởi vì những chiếc bánh màn thầu khá nhỏ nên hấp cũng nhanh chín.
Sơ Hạ không muốn tốn công, dứt khoát đặt ba loại bánh màn thầu vào trong cùng một nồi hấp.
Đoán rằng đã có thể lấy bánh ra khỏi nồi, cô cẩn thận đứng trước bếp lò mở nắp nồi ra, mùi thơm của các loại bánh màn thầu hấp hoà quyện lại với nhau rồi phả hơi nóng vào mặt, mang theo hương thơm ngào ngạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro