Chương 38
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Sơ Hạ đặt nắp nồi xuống, dùng ngón tay móc vào dây thừng rồi xách lồng hấp ra khỏi nồi.
Dây thừng cũng khá nóng, vì thế cô nhanh chóng đặt lồng hấp lên mặt bàn, đưa tay lên siết chặt hai dái tai.
Hơi nóng trên đầu ngón tay còn chưa tan biến, cô đã vội vàng trở về ký túc xá lấy đồ hộp.
Sau khi lấy đồ hộp trở về, ngồi xuống, vừa mới mở ra đang chuẩn bị ăn cơm thì rèm cửa đột nhiên bị xốc lên từ bên ngoài.
Sơ Hạ ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy là Hàn Đình.
Vừa mới vào cửa, Hàn Đình đã “chậc” một tiếng: “Em ở đây ăn vụng ngon miệng quá nhỉ?”
Vừa nói, anh ta vừa ngồi xuống bên cạnh bàn, đưa tay ra cầm lấy một chiếc bánh màn thầu bột ngô cho vào miệng cắm một miếng.
Chiếc bánh màn thầu hơi nhỏ, anh ta chỉ mới cắn một miếng đã mất một nửa.
Sơ Hạ còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh ta đã bắt đầu nhai nuốt.
Hàn Đình vừa nhai màn thầu vừa nói: “Ừm, vừa mới nhấc ra khỏi nồi, đúng là ngon thật.”
Nói rồi, anh ta lại đưa tay cầm lấy đôi đũa trên bàn, trực tiếp duỗi về phía đồ hộp.
Lúc này, Sơ Hạ kịp thời phản ứng lại, vội vàng cầm lấy đồ hộp thu ở trong lồng ngực.
Đôi đũa của Hàn Đình rơi vào khoảng không, anh ta ngẩn người nhìn về phía Sơ Hạ, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Sơ Hạ chỉ ôm đồ hộp, không nhìn anh ta, giọng điệu hơi trầm xuống, nói: “Đồ hộp này là của tôi, lương thực cũng được phân chia dựa theo đầu người, nếu anh ăn hết, tôi sẽ phải chịu đói.”
Hàn Đình nhìn chiếc bánh màn thầu trong tay mình, lại sửng sốt một lúc.
Sau đó, anh ta mỉm cười: “Haiza, chuyện này có gì to tát đâu chứ? Bọn anh cũng không có ý định phân chia với em, nếu lương thực không đủ, em cứ lấy của bọn anh là được.”
Sơ Hạ vẫn nhíu mày lắc đầu: “Không cần.”
Nếu làm như vậy, sau này bọn họ chắc chắn sẽ bắt chước nhau lần lượt đến ăn bánh màn thầu hấp của cô, sau đó đưa lương thực cho cô.
Vậy chẳng phải cô còn thiệt thòi hơn cả khi sinh hoạt chung sao?
Hàn Đình chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, đặt đôi đũa trong tay và nửa chiếc bánh màn thầu còn lại xuống.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Sơ Hạ một lát rồi hỏi: “Nói với anh xem nào, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?”
Sơ Hạ không trả lời, mím môi tiếp tục nói: “Mấy thứ em đưa cho anh trước kia không tính, sau này anh đừng ăn đồ của em nữa, chúng ta đã tách ra rồi, bản thân em cũng phải ăn cơm.”
Hàn Đình im lặng nhìn Sơ Hạ một lúc lâu, gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó, lại hỏi với giọng điệu quan tâm: “Vậy em hãy nói với anh, rốt cuộc hai ngày nay em sao vậy?”
Sơ Hạ đứng dậy đi lấy thêm một đôi đũa mới, quay lại ngồi xuống ăn màn thầu và đồ hộp thịt kho tàu.
Cô vừa ăn vừa trả lời Hàn Đình: “Không sao cả, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt.”
Hàn Đình nhìn cô: “Em đã nghĩ thông suốt nhưng lại không nói bất cứ điều gì cả, im lặng một cách khó hiểu và vô cớ, bướng bỉnh đắc tội với người khác? Mười mấy người chúng ta cùng nhau đi xuống nông thôn, nếu chúng ta không đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau thì còn có thể trông cậy vào ai nữa?”
Sơ Hạ đang ăn cơm, không mở miệng đáp lời.
Hàn Đình tiếp tục nói: “Nghe nói ngày hôm qua em đã đắc tội với Cố Ngọc Trúc chỉ bởi vì một chiếc gương? Em vốn dĩ đã không thích soi gương, cô ấy thích soi thì cho cô ấy soi đi, cần gì phải tính toán chi li như vậy?”
Trước đây khi nghe thấy những lời này của Hàn Đình, cô chỉ cảm thấy anh ta hào phóng và rất có lý.
Dây thừng cũng khá nóng, vì thế cô nhanh chóng đặt lồng hấp lên mặt bàn, đưa tay lên siết chặt hai dái tai.
Hơi nóng trên đầu ngón tay còn chưa tan biến, cô đã vội vàng trở về ký túc xá lấy đồ hộp.
Sau khi lấy đồ hộp trở về, ngồi xuống, vừa mới mở ra đang chuẩn bị ăn cơm thì rèm cửa đột nhiên bị xốc lên từ bên ngoài.
Sơ Hạ ngước mắt nhìn lên thì nhìn thấy là Hàn Đình.
Vừa mới vào cửa, Hàn Đình đã “chậc” một tiếng: “Em ở đây ăn vụng ngon miệng quá nhỉ?”
Vừa nói, anh ta vừa ngồi xuống bên cạnh bàn, đưa tay ra cầm lấy một chiếc bánh màn thầu bột ngô cho vào miệng cắm một miếng.
Chiếc bánh màn thầu hơi nhỏ, anh ta chỉ mới cắn một miếng đã mất một nửa.
Sơ Hạ còn chưa kịp mở miệng nói gì thì anh ta đã bắt đầu nhai nuốt.
Hàn Đình vừa nhai màn thầu vừa nói: “Ừm, vừa mới nhấc ra khỏi nồi, đúng là ngon thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, anh ta lại đưa tay cầm lấy đôi đũa trên bàn, trực tiếp duỗi về phía đồ hộp.
Lúc này, Sơ Hạ kịp thời phản ứng lại, vội vàng cầm lấy đồ hộp thu ở trong lồng ngực.
Đôi đũa của Hàn Đình rơi vào khoảng không, anh ta ngẩn người nhìn về phía Sơ Hạ, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Sơ Hạ chỉ ôm đồ hộp, không nhìn anh ta, giọng điệu hơi trầm xuống, nói: “Đồ hộp này là của tôi, lương thực cũng được phân chia dựa theo đầu người, nếu anh ăn hết, tôi sẽ phải chịu đói.”
Hàn Đình nhìn chiếc bánh màn thầu trong tay mình, lại sửng sốt một lúc.
Sau đó, anh ta mỉm cười: “Haiza, chuyện này có gì to tát đâu chứ? Bọn anh cũng không có ý định phân chia với em, nếu lương thực không đủ, em cứ lấy của bọn anh là được.”
Sơ Hạ vẫn nhíu mày lắc đầu: “Không cần.”
Nếu làm như vậy, sau này bọn họ chắc chắn sẽ bắt chước nhau lần lượt đến ăn bánh màn thầu hấp của cô, sau đó đưa lương thực cho cô.
Vậy chẳng phải cô còn thiệt thòi hơn cả khi sinh hoạt chung sao?
Hàn Đình chậm rãi thu hồi ý cười trên mặt, đặt đôi đũa trong tay và nửa chiếc bánh màn thầu còn lại xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta nhìn chằm chằm vào Sơ Hạ một lát rồi hỏi: “Nói với anh xem nào, rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?”
Sơ Hạ không trả lời, mím môi tiếp tục nói: “Mấy thứ em đưa cho anh trước kia không tính, sau này anh đừng ăn đồ của em nữa, chúng ta đã tách ra rồi, bản thân em cũng phải ăn cơm.”
Hàn Đình im lặng nhìn Sơ Hạ một lúc lâu, gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó, lại hỏi với giọng điệu quan tâm: “Vậy em hãy nói với anh, rốt cuộc hai ngày nay em sao vậy?”
Sơ Hạ đứng dậy đi lấy thêm một đôi đũa mới, quay lại ngồi xuống ăn màn thầu và đồ hộp thịt kho tàu.
Cô vừa ăn vừa trả lời Hàn Đình: “Không sao cả, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt.”
Hàn Đình nhìn cô: “Em đã nghĩ thông suốt nhưng lại không nói bất cứ điều gì cả, im lặng một cách khó hiểu và vô cớ, bướng bỉnh đắc tội với người khác? Mười mấy người chúng ta cùng nhau đi xuống nông thôn, nếu chúng ta không đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau thì còn có thể trông cậy vào ai nữa?”
Sơ Hạ đang ăn cơm, không mở miệng đáp lời.
Hàn Đình tiếp tục nói: “Nghe nói ngày hôm qua em đã đắc tội với Cố Ngọc Trúc chỉ bởi vì một chiếc gương? Em vốn dĩ đã không thích soi gương, cô ấy thích soi thì cho cô ấy soi đi, cần gì phải tính toán chi li như vậy?”
Trước đây khi nghe thấy những lời này của Hàn Đình, cô chỉ cảm thấy anh ta hào phóng và rất có lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro