Chương 39
Thư Thư Thư
2024-08-07 00:05:18
Nhưng bây giờ nghe lại, Sơ Hạ không nhịn được có chút tức giận.
Cô cũng không muốn giải thích nhiều, tiếp tục vừa ăn vừa nói: “Chiếc gương đó là của tôi, tôi muốn cho cô ấy soi thì cho cô ấy soi, không muốn cho thì không cho, nếu các anh cảm thấy tôi tính toán chi li thì là tôi tính toán chi li, mặc kệ các anh nghĩ như thế nào cũng được.”
Hàn Đình lại nhìn Sơ Hạ một lúc, kiên nhẫn nói: “Sơ Hạ, làm người so đo quá mức, keo kiệt quá mức cũng không phải là chuyện tốt gì, không nói đến những người khác, chỉ riêng Lâm Tiêu Hàm, một người đơn độc không giao tiếp không dựa dẫm như cậu ta thì sống còn gì thú vị chứ?”
Sơ Hạ không biết cuộc sống của Lâm Tiêu Hàm có thú vị hay không.
Nhưng anh đối xử với người khác không hề có chút chân thành này, tất cả chỉ là tính toán, cô thực sự cũng không ủng hộ.
Thấy Sơ Hạ không nói tiếp, Hàn Đình lại nói: “Anh biết, có lẽ mấy ngày nay tâm trạng của em không được tốt lắm, chuyện đã qua cứ để nó qua. Anh không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, bây giờ anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em, nghe người trong thôn nói đại đội đã quyết định mở cửa trường học một lần nữa, bổ nhiệm em làm giáo viên?”
Nghe thấy Hàn Đình nhắc đến chuyện này, dây thần kinh trong đầu Sơ Hạ lập tức trở nên căng thẳng, tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên.
Nếu dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, bây giờ Hàn Đình nhắc đến chuyện này với cô là muốn cô nhường cơ hội làm giáo viên này lại cho Tô Vận.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Đình, nín thở không lên tiếng.
Quả nhiên, Hàn Đình nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh đây nhìn em lớn lên, là người hiểu rõ nhất em thích hợp làm gì và không thích hợp làm gì, chúng ta không phải là người thích hợp làm giáo viên đứng trên bục giảng. Trong số mười mấy người chúng ta chỉ có Tô Vận thường xuyên lên sân khấu biểu diễn, bình thường cô ấy cũng đọc nhiều sách, không những có tư tưởng mà còn biết ca hát nhảy múa, tham gia văn nghệ, có thể dạy bọn nhỏ rất nhiều thứ, rất thích hợp làm giáo viên. Hơn nữa cô ấy thực sự không thể làm được mấy việc đồng áng, cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng, anh cảm thấy tốt nhất nên để Tô Vận làm giáo viên, em cảm thấy thế nào?”
Tôi cảm thấy chẳng ra gì cả.
Sơ Hạ muốn bật thốt lên những lời này.
Kết quả lời nói đã đến bên miệng nhưng lại giống như bị thứ gì đó chặn lại, làm thế nào cũng không thốt ra được.
Hàn Đình thấy cô không nói gì, chỉ coi như cô đang đồng ý.
Anh ta lại nói: “Anh biết từ nhỏ em đã rất hiền lành, ngoan ngoãn hiểu chuyện và có nguyên tắc, em chắc chắn sẽ không ích kỷ từ chối chuyện này.”
Sơ Hạ rất muốn từ chối, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.
Ngón tay đang cầm đũa của cô siết chặt đến mức trở nên trắng bệch, lời nói đã đến bên miệng nhưng không thể thốt ra được, cô sốt ruột đến độ trong lòng trở nên hoang mang rối loạn, trên trán cũng đổ mồ hôi.
Cô đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua khi cô muốn từ chối sinh hoạt chung với Hàn Đình cũng là như thế này.
Giống như có một thứ gì đó đang giam cầm cô, khiến cô không thể từ chối Hàn Đình theo suy nghĩ của mình.
Hơi thở của cô trở nên căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ- Chẳng lẽ mặc dù cô đã thức tỉnh ý thức của bản thân, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cốt truyện mấu chốt của nguyên văn theo ý mình? Chẳng lẽ muốn cô tỉnh táo theo dõi cốt truyện chính của nguyên văn sao?
Không được.
Tuyệt đối không thể như vậy được.
Cô cũng không muốn giải thích nhiều, tiếp tục vừa ăn vừa nói: “Chiếc gương đó là của tôi, tôi muốn cho cô ấy soi thì cho cô ấy soi, không muốn cho thì không cho, nếu các anh cảm thấy tôi tính toán chi li thì là tôi tính toán chi li, mặc kệ các anh nghĩ như thế nào cũng được.”
Hàn Đình lại nhìn Sơ Hạ một lúc, kiên nhẫn nói: “Sơ Hạ, làm người so đo quá mức, keo kiệt quá mức cũng không phải là chuyện tốt gì, không nói đến những người khác, chỉ riêng Lâm Tiêu Hàm, một người đơn độc không giao tiếp không dựa dẫm như cậu ta thì sống còn gì thú vị chứ?”
Sơ Hạ không biết cuộc sống của Lâm Tiêu Hàm có thú vị hay không.
Nhưng anh đối xử với người khác không hề có chút chân thành này, tất cả chỉ là tính toán, cô thực sự cũng không ủng hộ.
Thấy Sơ Hạ không nói tiếp, Hàn Đình lại nói: “Anh biết, có lẽ mấy ngày nay tâm trạng của em không được tốt lắm, chuyện đã qua cứ để nó qua. Anh không nhắc đến chuyện quá khứ nữa, bây giờ anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em, nghe người trong thôn nói đại đội đã quyết định mở cửa trường học một lần nữa, bổ nhiệm em làm giáo viên?”
Nghe thấy Hàn Đình nhắc đến chuyện này, dây thần kinh trong đầu Sơ Hạ lập tức trở nên căng thẳng, tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang lên.
Nếu dựa theo cốt truyện trong tiểu thuyết, bây giờ Hàn Đình nhắc đến chuyện này với cô là muốn cô nhường cơ hội làm giáo viên này lại cho Tô Vận.
Cô ngước mắt lên nhìn về phía Hàn Đình, nín thở không lên tiếng.
Quả nhiên, Hàn Đình nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh đây nhìn em lớn lên, là người hiểu rõ nhất em thích hợp làm gì và không thích hợp làm gì, chúng ta không phải là người thích hợp làm giáo viên đứng trên bục giảng. Trong số mười mấy người chúng ta chỉ có Tô Vận thường xuyên lên sân khấu biểu diễn, bình thường cô ấy cũng đọc nhiều sách, không những có tư tưởng mà còn biết ca hát nhảy múa, tham gia văn nghệ, có thể dạy bọn nhỏ rất nhiều thứ, rất thích hợp làm giáo viên. Hơn nữa cô ấy thực sự không thể làm được mấy việc đồng áng, cho nên, sau khi cân nhắc kỹ càng, anh cảm thấy tốt nhất nên để Tô Vận làm giáo viên, em cảm thấy thế nào?”
Tôi cảm thấy chẳng ra gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sơ Hạ muốn bật thốt lên những lời này.
Kết quả lời nói đã đến bên miệng nhưng lại giống như bị thứ gì đó chặn lại, làm thế nào cũng không thốt ra được.
Hàn Đình thấy cô không nói gì, chỉ coi như cô đang đồng ý.
Anh ta lại nói: “Anh biết từ nhỏ em đã rất hiền lành, ngoan ngoãn hiểu chuyện và có nguyên tắc, em chắc chắn sẽ không ích kỷ từ chối chuyện này.”
Sơ Hạ rất muốn từ chối, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt nên lời.
Ngón tay đang cầm đũa của cô siết chặt đến mức trở nên trắng bệch, lời nói đã đến bên miệng nhưng không thể thốt ra được, cô sốt ruột đến độ trong lòng trở nên hoang mang rối loạn, trên trán cũng đổ mồ hôi.
Cô đột nhiên nhớ ra, tối hôm qua khi cô muốn từ chối sinh hoạt chung với Hàn Đình cũng là như thế này.
Giống như có một thứ gì đó đang giam cầm cô, khiến cô không thể từ chối Hàn Đình theo suy nghĩ của mình.
Hơi thở của cô trở nên căng thẳng, trong lòng thầm nghĩ- Chẳng lẽ mặc dù cô đã thức tỉnh ý thức của bản thân, nhưng vẫn không thể thoát khỏi cốt truyện mấu chốt của nguyên văn theo ý mình? Chẳng lẽ muốn cô tỉnh táo theo dõi cốt truyện chính của nguyên văn sao?
Không được.
Tuyệt đối không thể như vậy được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro